Trời chiều se lạnh, ánh nắng cuối ngày hắt qua khung cửa kính bảo tàng, phủ lên những hiện vật cổ xưa một màu vàng nhạt. An Nhiên bước vào gian trưng bày, tay cầm túi xách nhỏ, mắt dõi theo từng chi tiết trên những bức tượng, cổ vật. Cô vốn yêu thích lịch sử, nhưng hôm nay, đến đây chỉ vì muốn tạm rời xa công việc bận rộn, những deadline gấp gáp và áp lực từ thành phố hiện đại.
Bước chân An Nhiên dừng lại trước một chiếc đồng hồ cũ đặt trong lồng kính. Mặt đồng hồ có những hoa văn chạm khắc tinh xảo, cũ kỹ nhưng vẫn còn giữ được nét sang trọng. Cô đưa tay chạm nhẹ vào lớp kính, cảm giác như có một luồng điện nhẹ chạy qua. Cô lẩm bẩm: “Đúng là đồ cổ, không biết bao nhiêu năm tuổi rồi…”
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, khiến toàn bộ ánh đèn trong phòng chập chờn. An Nhiên choáng váng, chập chờn giữa ánh sáng vàng nhạt và bóng tối. Chiếc đồng hồ trước mặt cô rung lên từng nhịp mạnh, phát ra âm thanh lạ lùng như tiếng vọng từ một thế giới xa xăm.
“Cái gì…?” cô thốt lên, cố nắm chặt tay để khỏi bị cuốn theo cảm giác chóng mặt. Nhưng không kịp né tránh, mọi thứ xung quanh bắt đầu xoay tròn, như một vòng xoáy thời gian, kéo cô vào giữa khoảng không vô tận.
Một giây, cô vẫn đứng trước đồng hồ. Giây tiếp theo, cô cảm giác như rơi tự do, tim đập thình thịch, cơ thể lơ lửng trong một khoảng trống không định hình. Ánh sáng chói lòa khiến cô nhắm mắt lại, cầu mong cơn xoáy dừng lại.
Khi mở mắt, An Nhiên thấy mình không còn đứng trong bảo tàng quen thuộc nữa. Cô đang ở một con đường trải sỏi, xung quanh là những ngôi nhà bằng gỗ, mái ngói nghiêng và cửa gỗ nâu cũ kỹ. Không khí dịu mát nhưng khác lạ, với hương hoa dại thoang thoảng và tiếng chim hót vang rộn ràng. Cô chớp mắt, cố định tầm nhìn.
“Chuyện gì… đang xảy ra vậy?” An Nhiên thốt lên, giọng run run. Cô quay đi quay lại, mọi thứ đều như thật, nhưng lại hoàn toàn xa lạ. Không một tòa nhà cao tầng, không tiếng xe cộ, không ánh sáng điện nhân tạo. Mọi thứ như quay ngược về quá khứ hàng trăm năm.
Cô hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. “Được rồi… chắc là mình đang mơ. Phải là mơ thôi…” Nhưng khi cô chạm tay vào cánh cửa gỗ của một ngôi nhà gần đó, cảm giác lạnh và nặng nề của gỗ khiến cô giật mình. Đây không phải mơ.
Bất chợt, một tiếng vó ngựa vang lên phía xa, làm An Nhiên giật thót. Cô bước lùi lại, ẩn sau bụi cây ven đường. Một đoàn người cưỡi ngựa đi qua, mặc trang phục cổ, ánh mắt nghiêm nghị, phong thái uy nghi. Trong số họ, một chàng trai trẻ, khuôn mặt sắc nét, ánh mắt lạnh lùng, dường như nhìn thẳng vào An Nhiên.
Tim cô đập nhanh. “Mình… mình phải trốn sao? Hay… nên chạy theo họ?” Cô còn đang phân vân thì chàng trai bất ngờ tách khỏi đoàn, tiến thẳng về phía cô.
An Nhiên luống cuống, bước lùi nhưng vấp phải viên sỏi, ngã nhào xuống đất. Chàng trai tiến đến, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. “Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?” Giọng anh trầm, dứt khoát.
Cô mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, tim đập mạnh: “Mình… mình là… khách lạ… à, không, mình… không phải từ đây…” Giọng cô run rẩy, không thể giải thích được.
Chàng trai nhíu mày, ánh mắt lạnh dần sắc bén: “Ngươi nói linh tinh. Ngươi có biết ở đây là đâu không?”
An Nhiên đứng dậy, lau bụi trên quần áo, cố giữ bình tĩnh. Cô biết mình phải nhanh chóng tìm cách thích nghi, nếu không muốn gặp rắc rối. “Mình… mình lạc đường thôi. Xin lỗi nếu làm phiền.”
Chàng trai hừ một tiếng, nhưng ánh mắt bỗng lướt nhìn quanh, như phát hiện điều gì đó lạ: “Ngươi… có vật lạ theo người.” Anh tiến gần, tay chỉ vào chiếc túi xách của cô.
An Nhiên nuốt nước bọt, biết rằng nếu để lộ vật dụng hiện đại, mọi chuyện sẽ rắc rối. Cô giật túi về phía mình, nhưng chàng trai đã nhanh tay nắm lấy. “Ngươi không thể mang vật này đi loanh quanh. Nó… nguy hiểm.”
Tim An Nhiên như ngừng đập. “Nguy hiểm? Vật này… chỉ là túi xách thôi mà!” Nhưng ánh mắt chàng trai nghiêm trọng đến mức cô không dám phản bác.
“Ngươi theo ta. Ta sẽ giải thích mọi chuyện,” chàng trai nói. Giọng anh trầm, dứt khoát, nhưng trong ánh mắt có vẻ nghiêm trọng và quan tâm.
An Nhiên không còn lựa chọn. Cô bước theo, trong lòng vừa lo lắng vừa tò mò. Cơn bão thời gian đã kéo cô vào một thế giới xa lạ, nơi mọi quy tắc quen thuộc đều biến mất. Và người dẫn đường cô – chàng trai với ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn – chính là chìa khóa để cô hiểu được quá khứ, và… có thể là cả tương lai của mình.
Khi hai người đi qua những con đường lát sỏi, ánh nắng chiều chiếu lên mái ngói nghiêng, An Nhiên cảm giác tim mình vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cô không biết liệu mình có thể trở về hiện đại hay không, nhưng một điều chắc chắn: cuộc hành trình phiêu lưu vừa bắt đầu, và tình yêu định mệnh giữa cô và chàng trai này đang âm thầm nảy mầm.
Hết chương 1