An Nhiên bước theo chàng trai, tim vẫn đập thình thịch. Cô nhìn quanh, mọi thứ dường như vừa quen vừa lạ: những ngôi nhà gỗ thấp, mái ngói nghiêng, đường lát sỏi nhỏ và những người đi lại trong trang phục cổ xưa. Mỗi chi tiết khiến cô cảm thấy mình như bước vào một bức tranh sống động, nhưng đồng thời cũng khiến cô sợ hãi – cô hoàn toàn lạc giữa thời gian khác.
“Ngươi tên là gì?” Chàng trai hỏi, giọng nghiêm nghị. Ánh mắt anh không rời khỏi cô, nhưng cũng không hề thô bạo.
“An… An Nhiên,” cô lí nhí. “Còn anh…?”
“Ta là Khải Huy,” anh đáp, giọng trầm, mang theo một vẻ lạnh lùng khiến An Nhiên có phần run. “Ngươi không nên xuất hiện ở đây. Điều này… rất nguy hiểm.”
An Nhiên hít một hơi dài, cố trấn tĩnh: “Nguy hiểm? Nhưng… tôi không làm gì sai cả.”
Khải Huy nhìn cô chăm chú, rồi chỉ về phía một ngôi nhà gần đó: “Đi theo ta. Ta sẽ giải thích mọi chuyện. Nhưng phải cẩn thận, kẻ thù ở khắp nơi, và nếu biết ngươi đến từ… không gian khác, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
An Nhiên nhíu mày, cố gắng hiểu: “Không gian khác? Ý anh là… thời gian?”
Anh gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng: “Đúng. Ngươi không thuộc về thời gian này. Nhưng điều đó không đồng nghĩa ngươi không thể sống sót, nếu biết cách thích nghi.”
Cô câm lặng, cảm giác vừa sợ hãi vừa hồi hộp. Cuộc sống hiện đại quen thuộc bỗng biến mất, thay vào đó là một thế giới xa xưa với những quy tắc mà cô chưa từng biết. Nhưng khi nhìn Khải Huy – người vừa nghiêm nghị vừa bảo vệ cô – An Nhiên cảm thấy một chút tin tưởng.
Họ tiến vào ngôi nhà lớn hơn những căn xung quanh, bên trong là không gian ấm áp với ánh nến và gỗ mộc mạc. Khải Huy đặt túi xách của cô lên bàn, ánh mắt vẫn dò xét.
“Ngươi cần học cách thích nghi,” anh nói. “Ở đây, mọi hành động đều có thể gây nguy hiểm. Một lời nói sai, một cử chỉ lạ… có thể khiến ngươi gặp rắc rối.”
An Nhiên gật đầu, nhíu mày: “Vậy tôi phải làm gì trước tiên?”
Anh thở dài: “Đầu tiên, ngươi phải hiểu phong tục, học cách giao tiếp với người dân nơi đây. Thứ hai, giấu kín mọi vật hiện đại của ngươi. Thứ ba… tin tưởng ta, ít nhất trong lúc này.”
Cô nhắm mắt, hít sâu. “Tin tưởng… thật khó, nhưng… có lẽ tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Khải Huy gật đầu, ánh mắt dịu lại một chút. Anh bắt đầu hướng dẫn An Nhiên cách ăn mặc cho phù hợp với thời đại, cách cư xử khi gặp người lớn, và những điều cần tránh nếu không muốn gây rắc rối.
Ngày hôm đó, An Nhiên học được nhiều điều. Từ cách cúi chào, cách ăn uống, cho đến cách nói chuyện khéo léo với dân làng. Mỗi bước đều khiến cô cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng thích thú – cảm giác như đang sống trong một cuốn tiểu thuyết lịch sử mà cô từng mơ ước.
Chiều tối, khi cô và Khải Huy đi dạo quanh làng, An Nhiên bắt đầu quan sát kỹ hơn thế giới này. Trẻ em chạy nhảy trên đường, mùi thức ăn nấu từ bếp củi lan tỏa khắp nơi, tiếng chim hót, tiếng vó ngựa xa xa… tất cả đều vừa lạ vừa quen.
“Anh… anh sống ở đây lâu chưa?” cô hỏi, giọng tò mò.
Khải Huy liếc cô, ánh mắt thăm dò: “Tôi sống ở đây từ nhỏ. Nhưng không dễ dàng để ai cũng tồn tại an toàn. Và… giờ ngươi xuất hiện, mọi chuyện sẽ thay đổi.”
An Nhiên cảm giác tim mình rung lên. “Thay đổi… theo nghĩa gì?”
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn xa xăm, đôi mắt lộ vẻ trầm tư: “Ngươi sẽ phải tự mình trải nghiệm. Nhưng ta sẽ luôn ở bên, để bảo vệ.”
Cô ngẩn người, cảm giác vừa ấm áp vừa hồi hộp. Khoảnh khắc đó, An Nhiên nhận ra rằng cuộc sống cổ xưa không hề đơn giản, nhưng với Khải Huy bên cạnh, cô cảm thấy ít sợ hãi hơn. Một mối liên kết vô hình vừa hình thành giữa họ, dù chưa được thừa nhận, nhưng đã tồn tại trong ánh mắt và cử chỉ.
Tối đến, An Nhiên ngồi bên cửa sổ ngôi nhà gỗ, nhìn ra ánh trăng bạc trên bầu trời. Cô nhớ về thế giới hiện đại, nhưng đồng thời cũng nhận ra vẻ đẹp của quá khứ. Một nỗi bâng khuâng, pha lẫn hồi hộp và tò mò, trào dâng trong lòng.
“Mình… sẽ phải sống sót ở đây. Mình sẽ phải học cách tồn tại… và có lẽ, hiểu hơn về người bên cạnh mình.”
Cô không biết những thử thách nào đang chờ, nhưng An Nhiên hiểu rằng cuộc hành trình này sẽ thay đổi cô mãi mãi. Và quan trọng nhất, cô đã gặp Khải Huy – người sẽ cùng cô trải qua mọi khó khăn, bí ẩn, và… có thể là tình yêu định mệnh.
Ánh trăng chiếu sáng căn phòng gỗ, gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ. Một hành trình mới, đầy bí ẩn, vừa bắt đầu.
Hết chương 2