Ngày hôm sau, An Nhiên thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô biết rằng hôm nay Khải Huy sẽ dẫn cô đi xa hơn, vào vùng rừng sâu, nơi anh thường lui tới để giám sát sự an toàn của làng. Cô nhấp một ngụm trà nóng, hít sâu, rồi chuẩn bị tinh thần cho những thử thách mới.
Khải Huy đã chờ sẵn bên ngoài, ánh mắt sắc bén dõi theo cô: “Hôm nay sẽ khó hơn. Ngươi phải chú ý, không được sơ suất.”
An Nhiên gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô biết rằng mỗi ngày trôi qua ở thế giới này đều mang đến những bài học quý giá, và hôm nay không ngoại lệ.
Họ đi qua những con đường mòn quanh làng, qua cánh đồng lúa vàng óng ánh dưới ánh nắng sớm. Khải Huy dừng lại bên một tảng đá lớn, ánh mắt trầm tư nhìn về phía rừng sâu: “Ở đây, không chỉ có nguy hiểm từ bên ngoài, mà còn có những bí mật ẩn giấu từ quá khứ.”
An Nhiên nhíu mày, tò mò: “Bí mật? Ý anh là gì?”
Anh không trả lời ngay, chỉ ra hiệu cho cô đi theo. Họ tiến vào rừng, nơi những tán cây cao rợp bóng, tiếng chim hót và tiếng lá cây xào xạc xen lẫn nhau. Khải Huy đi trước, ánh mắt luôn cảnh giác, từng bước di chuyển cẩn trọng.
Cô theo sát, cảm giác vừa hồi hộp vừa thú vị. Mỗi bước đi, cô học cách quan sát dấu hiệu xung quanh, nhận biết tiếng động lạ và cảm nhận sự sống của các loài động vật. Đây không chỉ là bài học sinh tồn, mà còn là cơ hội để cô hiểu hơn về Khải Huy.
Sau một quãng đường dài, họ đến một khu vực hoang sơ, nơi có một tảng đá khắc ký tự cổ. Khải Huy đứng trước tảng đá, ánh mắt trầm tư: “Nơi này là nơi lưu giữ những bí mật của làng, và cũng là nơi tôi học được cách bảo vệ người dân.”
An Nhiên tiến lại gần, nhìn chăm chú những ký tự trên đá. Cô cảm thấy một sự kỳ bí, như thể từng con chữ đều chứa đựng câu chuyện của một thời đại đã qua.
“Anh… anh đã học được gì từ đây?” cô hỏi, giọng tò mò.
Khải Huy nhìn cô, ánh mắt dịu lại: “Tôi học được rằng trách nhiệm không chỉ là bảo vệ hiện tại, mà còn là giữ gìn quá khứ. Mỗi hành động đều ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác và sự tồn tại của làng.”
An Nhiên cảm nhận được sự nghiêm túc và sâu sắc trong lời nói của anh. Cô hiểu rằng Khải Huy không chỉ là người bảo vệ, mà còn là người mang trên vai gánh nặng lịch sử, một trách nhiệm mà cô chưa từng nghĩ đến.
Bỗng nhiên, từ phía tán cây, tiếng động lạ vang lên. Khải Huy lập tức đưa tay ra hiệu cho cô né xuống. Một nhóm người lạ xuất hiện, ánh mắt dò xét và nghi ngờ. An Nhiên cảm giác tim mình đập nhanh, nhưng cô biết mình phải bình tĩnh.
Khải Huy bước ra trước, giọng trầm nhưng uy quyền: “Ngươi đến đây để làm gì? Đây là vùng đất cấm.”
Nhóm người lạ do dự, rồi lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời họ. An Nhiên đứng sau Khải Huy, học cách bình tĩnh và quan sát. Cô nhận ra rằng sự bình tĩnh và quyết đoán của Khải Huy là chìa khóa để vượt qua mọi thử thách.
Sau khi nhóm người lạ rút đi, Khải Huy quay lại nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng: “Đây là thử thách thứ hai. Ngươi phải học cách đối mặt với nguy hiểm mà không hoảng loạn.”
An Nhiên gật đầu, cảm giác vừa mệt mỏi vừa trưởng thành. Cô nhận ra rằng không chỉ kỹ năng sinh tồn, mà còn tinh thần kiên cường và khả năng quan sát nhạy bén là những yếu tố quan trọng để sống sót trong thế giới cổ đại.
Khi trở về làng, cô không khỏi băn khoăn về Khải Huy. Anh là người lạnh lùng nhưng bảo vệ cô hết mực; là người nghiêm khắc nhưng dạy cô cách thích nghi; là người bí ẩn nhưng khiến cô cảm thấy an toàn.
Tối đến, khi ánh trăng chiếu sáng mái ngói và gió thổi qua khung cửa sổ, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhớ về thế giới hiện đại nhưng đồng thời cảm nhận sự trưởng thành của bản thân. Cô tự nhủ: “Mình phải học cách sống sót, học cách hiểu người đàn ông này… và có lẽ, khám phá bí mật quá khứ của anh cũng là chìa khóa cho chính mình.”
Trong đêm yên tĩnh, ánh trăng bạc lấp lánh, An Nhiên biết rằng cuộc hành trình còn dài, đầy thử thách, nhưng đồng thời cũng mở ra cơ hội để cô trưởng thành, để tình cảm âm thầm nảy nở giữa cô và Khải Huy phát triển, và để những bí mật của quá khứ dần hé lộ.
Hết chương 6