ngược dòng thời gian, gặp anh

Chương 5: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, làng cổ phủ một lớp sương mỏng, ánh nắng yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá. An Nhiên thức dậy, lòng dấy lên một cảm giác lo lắng xen lẫn hứng thú. Hôm nay, Khải Huy đã hẹn cô đi cùng ra rìa làng để dạy cô cách sinh tồn ngoài những khu vực an toàn. Đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi vùng quen thuộc, và cô biết rằng nguy hiểm có thể rình rập bất cứ lúc nào.

Khải Huy đã chuẩn bị cho cô một bộ quần áo nhẹ, dễ vận động, và một túi nhỏ đựng đồ cần thiết. Ánh mắt anh nghiêm nghị, dặn dò: “Hãy chú ý xung quanh, không được để bị phát hiện. Ngươi sẽ học cách di chuyển, tránh nguy hiểm và tìm thức ăn.”

An Nhiên gật đầu, tim đập nhanh. Cô biết đây không chỉ là một bài học về sinh tồn, mà còn là bài kiểm tra về khả năng thích nghi của cô trong thế giới cổ đại này.

Họ đi qua những con đường sỏi, băng qua cánh đồng, đến một khu rừng nhỏ ven làng. Khải Huy dừng lại, ánh mắt quét xung quanh: “Đây là nơi nguy hiểm nhất gần làng. Những kẻ cướp hay kẻ thù thường xuất hiện ở đây. Ngươi phải học cách quan sát, lắng nghe và phản ứng nhanh.”

An Nhiên hít sâu, nhíu mày, nhưng vẫn quyết tâm: “Mình sẽ cố gắng.”

Khải Huy gật đầu, giọng trầm nhưng đầy uy lực: “Trước hết, hãy học cách di chuyển nhẹ nhàng. Không để lá cây, cành cây phát ra tiếng động.”

Cô bắt chước theo anh, bước từng bước thật nhẹ, chân khẽ chạm vào mặt đất, mắt dõi theo mọi chuyển động xung quanh. Ban đầu, An Nhiên vấp phải vài cành cây, khiến Khải Huy phải nhíu mày. Nhưng dần dần, cô bắt đầu quen nhịp điệu, từng bước đi trở nên uyển chuyển hơn.

“Đúng rồi, tốt lắm,” Khải Huy khen, ánh mắt dịu đi một chút. “Bây giờ, hãy học cách nhận biết dấu hiệu nguy hiểm.”

Anh chỉ vào một vết chân ngựa trên đất ẩm: “Nhìn kỹ, dấu hiệu này cho thấy có đoàn người vừa đi qua. Nếu chú ý, ngươi sẽ biết họ đến từ đâu, đi đâu và có bao nhiêu người.”

An Nhiên nhíu mày, tập trung quan sát. Cô nhìn kỹ vết chân, cảm nhận từng chi tiết: hướng đi, độ sâu, khoảng cách giữa các dấu chân. Cô chợt nhận ra rằng mọi thứ đều có thể giải thích nếu biết cách quan sát.

“Cô ấy nhanh nhạy đấy,” Khải Huy thầm nghĩ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Bất chợt, từ phía rừng, tiếng lá cây xào xạc vang lên. An Nhiên giật mình, nhưng cố nín thở, nhìn Khải Huy. Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén, và ngay lập tức đưa tay ra hiệu cho cô né sang bên.

Một nhóm người lạ xuất hiện, mặc trang phục sẫm màu, dáng vẻ lén lút. An Nhiên cảm nhận rõ sự nguy hiểm, tim đập nhanh. Khải Huy khẽ nhắc: “Đừng hoảng loạn. Hãy quan sát và làm theo ta.”

Họ di chuyển qua bụi rậm, tránh ánh mắt nhóm người kia. An Nhiên học cách cúi thấp người, đi nhẹ, hít thở đều và tập trung mọi giác quan. Cô nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự sống còn thực sự, khác hẳn với thế giới hiện đại nơi cô từng sống.

Một lúc sau, nhóm người lạ biến mất sau tán cây. An Nhiên thở phào, tim vẫn đập nhanh. Khải Huy nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khen ngợi: “Ngươi đã làm tốt. Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên, nhưng nếu không học cách phản ứng nhanh, sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.”

Cô mỉm cười, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú: “Cảm ơn anh. Mình sẽ cố gắng hơn nữa.”

Sau khi an toàn, họ tiếp tục đi sâu vào rừng, học cách tìm thức ăn từ thiên nhiên: nhặt quả mọng, hái rau dại, nhận biết loại nào ăn được, loại nào độc. An Nhiên học từng chi tiết, từ cách dùng tay chọn quả, cách cắt cây mà không làm hỏng rễ, đến cách nhận biết dấu hiệu động vật gần đó.

Chiều tối, khi trở về làng, An Nhiên cảm thấy cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại sảng khoái. Cô nhận ra rằng thế giới cổ đại không chỉ là nguy hiểm, mà còn là bài học về sự kiên nhẫn, nhạy bén và tinh thần sinh tồn.

Khải Huy dẫn cô lên một ngọn đồi nhỏ, nơi có thể nhìn toàn cảnh làng: “Hãy quan sát. Mỗi chi tiết, mỗi chuyển động đều quan trọng. Khi ngươi học cách nhận biết và phản ứng, ngươi sẽ an toàn hơn.”

An Nhiên nhìn xuống làng, ánh mắt dõi theo từng bóng người, từng mái nhà, cảm giác vừa an tâm vừa hồi hộp. Cô hiểu rằng mỗi bước đi, mỗi quyết định sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của cô.

Trong đêm khuya, khi gió thổi qua mái ngói, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhớ về thế giới hiện đại nhưng đồng thời cảm nhận sự trưởng thành của bản thân. Cô đã học được cách thích nghi, cách quan sát, và đặc biệt là cách tin tưởng vào Khải Huy – người luôn bảo vệ và hướng dẫn cô.

Cô tự nhủ: “Mình sẽ phải học nhiều hơn nữa, không chỉ để sống sót, mà còn để hiểu được người đàn ông này. Có lẽ, thử thách này chỉ là bước khởi đầu cho những bí mật và tình cảm sẽ nảy nở sau này.”

Đêm khuya trôi qua, ánh trăng chiếu sáng khắp ngôi làng, mang theo những hứa hẹn về thử thách tiếp theo, những bí ẩn chưa được khám phá, và tình cảm âm thầm nhưng mạnh mẽ giữa An Nhiên và Khải Huy.

Hết chương 5


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×