Sáng sớm, ánh nắng len qua các tán lá, phủ một lớp sương mỏng trên làng cổ. An Nhiên thức dậy với tâm trạng nặng trĩu. Những sự kiện bất ngờ ngày hôm qua vẫn ám ảnh cô: kẻ lạ tấn công, mũi tên lao sát người… tất cả đều khiến cô nhận ra rằng thế giới cổ đại không chỉ đẹp đẽ mà còn đầy hiểm nguy.
Khải Huy đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, ánh mắt anh nghiêm nghị nhưng không thiếu sự quan tâm: “Hôm nay, ngươi sẽ hiểu thêm về quá khứ của ta. Đây cũng là thử thách mới. Ngươi phải học cách đối diện với những bí mật và lời nguyền mà vùng đất này mang theo.”
An Nhiên nhấp một ngụm trà, tim đập nhanh. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày quan trọng. Không chỉ là bài học sinh tồn, mà còn là cơ hội để cô hiểu Khải Huy – người đàn ông bí ẩn, lạnh lùng nhưng luôn bảo vệ cô.
Họ đi qua những con đường mòn quanh làng, băng qua cánh đồng lúa vàng óng ánh dưới ánh nắng, rồi tiến vào khu rừng sâu. Khải Huy dẫn cô đến một hang đá cổ, nơi anh hiếm khi lui tới. Ánh mắt anh trầm tư, giọng nói trầm: “Nơi này ẩn chứa những câu chuyện về dòng tộc và lời nguyền đã kéo dài qua nhiều thế hệ.”
An Nhiên nhíu mày, tò mò xen lẫn lo lắng: “Lời nguyền? Ý anh là gì?”
Khải Huy chỉ vào các ký tự khắc trên vách đá: “Những ký tự này kể về những người trước đây cố chiếm đoạt vùng đất này, nhưng đều gặp kết cục bi thảm. Lời nguyền không chỉ là lời nói, mà là những sự kiện xảy ra thật, khiến người sống trong vùng này phải cẩn trọng.”
An Nhiên cảm nhận được sự nghiêm trọng. Cô nhìn từng ký tự, cố gắng đọc hiểu. Mỗi câu chuyện, mỗi cái tên đều ám ảnh, khiến cô rùng mình.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua hang đá, những tán lá xào xạc như thì thầm. Khải Huy đặt tay lên vai cô, ánh mắt sắc bén: “Ngươi phải học cách cảm nhận năng lượng xung quanh. Lời nguyền không chỉ là ký tự, mà còn là cảnh báo. Nếu không cẩn thận, ngươi sẽ rơi vào nguy hiểm mà không hay biết.”
An Nhiên hít sâu, nhắm mắt, cảm nhận không gian xung quanh. Cô cảm nhận rõ mùi đất, mùi cây cỏ, và một luồng khí lạnh lan tỏa từ đá. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận lời nguyền một cách sống động.
Khải Huy dẫn cô đi quanh hang đá, chỉ cho cô những dấu hiệu cảnh báo: vết nứt trên đá, dấu chân cũ của người đi trước, những hình vẽ kỳ bí. Cô học cách kết hợp trực giác và quan sát để nhận biết nguy hiểm tiềm tàng.
Khi trở ra khỏi hang đá, ánh nắng đã chiếu rực rỡ hơn, nhưng bầu không khí vẫn còn hơi lạnh. Khải Huy nhìn cô, ánh mắt dịu đi một chút: “Ngươi đã học được cách cảm nhận. Nhưng đây chỉ là bước đầu. Lời nguyền của quá khứ sẽ còn thử thách ngươi nhiều hơn nữa.”
An Nhiên cảm thấy một cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô nhận ra rằng mỗi thử thách không chỉ giúp cô trưởng thành, mà còn kéo cô lại gần Khải Huy hơn. Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Anh… tại sao anh luôn bảo vệ em như vậy?”
Khải Huy im lặng một lúc, ánh mắt trầm: “Bảo vệ không chỉ vì trách nhiệm. Có những người xuất hiện trong đời ta mà không thể bỏ rơi. Ngươi là một trong số đó. Nhưng đừng hiểu lầm, việc học cách sinh tồn và đối mặt với quá khứ là điều ngươi phải làm cho chính mình.”
Buổi chiều, họ trở về làng, An Nhiên cảm giác vừa mệt mỏi vừa hứng thú. Cô đã học cách đối diện với quá khứ, nhận biết nguy hiểm và hiểu thêm về con người Khải Huy – mạnh mẽ, bí ẩn nhưng cũng đầy trách nhiệm và tình cảm.
Tối đến, khi ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng chiếu sáng mái ngói, An Nhiên tự nhủ: “Mình phải mạnh mẽ hơn. Không chỉ để sống sót, mà còn để hiểu được lời nguyền, hiểu được người đàn ông này và chính bản thân mình.”
Trong đêm yên tĩnh, gió thổi qua khung cửa, hương hoa dại lan tỏa khắp không gian. An Nhiên nhắm mắt, cảm nhận thử thách chưa kết thúc. Lời nguyền của quá khứ, những bí mật và mối nguy còn đang chờ phía trước, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để tình cảm âm thầm nảy nở giữa cô và Khải Huy phát triển, và để An Nhiên trưởng thành hơn từng ngày.
Hết chương 8