Bầu trời buổi sáng nhuộm màu cam nhạt, ánh nắng xuyên qua những tán lá rừng, tạo ra những mảng sáng lung linh trên mặt đất. An Nhiên thức dậy với một cảm giác bất an không rõ lý do. Những ngày gần đây, cô nhận ra rằng không chỉ lời nguyền từ quá khứ, mà còn có những thế lực ẩn giấu đang dõi theo họ.
Khải Huy đã đợi sẵn bên ngoài, ánh mắt nghiêm nghị, không giấu được sự căng thẳng. “Hôm nay, ngươi sẽ phải đối mặt với thử thách lớn hơn. Một âm mưu đang hình thành, và ta cần ngươi đi cùng để quan sát.”
An Nhiên gật đầu, nhịp tim đập nhanh. Cô đã quen với việc đi theo anh, học hỏi từng kỹ năng sinh tồn, từng bí mật ẩn sau lời nguyền và bầu không khí rừng núi cổ đại. Nhưng cảm giác lo lắng hôm nay lại khác – nó mang theo sự hồi hộp xen lẫn nỗi sợ tiềm ẩn.
Họ đi qua những con đường mòn quanh làng, băng qua cánh đồng, rồi tiến sâu vào khu rừng phía đông – nơi những kẻ lạ mặt ngày trước từng xuất hiện. Khải Huy dẫn cô đến một khu vực rộng, nơi có một tảng đá lớn hình dáng kỳ lạ và những tán cây dày đặc. Anh dừng lại, ánh mắt quét khắp khu vực: “Đây là nơi mà âm mưu bắt đầu hình thành. Ngươi phải học cách nhận biết dấu hiệu trước khi mọi chuyện xảy ra.”
An Nhiên hít sâu, cúi thấp người, mắt dõi theo mọi chuyển động. Cô quan sát từng cành cây, từng bụi rậm, từng dấu chân nhỏ trên mặt đất. Từng giác quan của cô căng hết mức, học cách cảm nhận những điều mà trước đây cô chưa từng để ý.
Chợt, tiếng xào xạc từ phía rừng vang lên, rồi vài bóng người xuất hiện, lặng lẽ tiến lại gần. Họ mặc trang phục tối màu, ánh mắt dò xét và đầy nghi ngờ. Khải Huy hạ thấp người, kéo An Nhiên sát vào mình, giọng nói trầm nhưng sắc bén: “Bình tĩnh. Đây là lúc ngươi phải quan sát và nhận biết âm mưu.”
Những kẻ lạ mặt dừng lại gần một cây cổ thụ, bàn bạc thì thầm. An Nhiên theo dõi, nhận ra rằng họ đang lên kế hoạch chiếm đoạt vùng đất này – và không chỉ là những tài sản vật chất, mà còn là bí mật cổ xưa mà Khải Huy đang bảo vệ.
Khải Huy quay sang cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi hiểu chưa? Những gì ta dạy không chỉ là kỹ năng sinh tồn, mà còn là cách đọc được âm mưu của kẻ khác.”
An Nhiên gật đầu, tim đập mạnh, nhưng ánh mắt quyết tâm. Cô biết rằng nếu sơ suất, họ sẽ gặp nguy hiểm.
Bất ngờ, một người trong nhóm phát hiện Khải Huy và An Nhiên. Tiếng hô vang lên, và nhóm kẻ lạ mặt lao tới. Khải Huy lập tức phản ứng, kéo An Nhiên né xuống bụi rậm, đồng thời dùng kỹ năng chiến đấu nhanh nhẹn để đẩy lùi những đòn tấn công.
An Nhiên hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhưng cô nhớ những gì Khải Huy đã dạy: bình tĩnh, quan sát, và phản ứng đúng lúc. Cô giúp anh bằng cách chỉ ra các hướng nguy hiểm và hỗ trợ anh tránh những cú đánh bất ngờ.
Sau vài phút căng thẳng, nhóm kẻ lạ mặt rút lui, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm, như thể âm mưu này chưa kết thúc. Khải Huy nhìn theo bóng họ, rồi quay sang An Nhiên, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng: “Đây là bài học quan trọng. Ngươi phải học cách đối mặt với âm mưu và nguy hiểm đồng thời, không chỉ cho bản thân, mà còn cho người khác.”
An Nhiên thở phào, tim vẫn đập nhanh, nhưng ánh mắt cô lộ vẻ quyết tâm. Cô cảm thấy trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và đặc biệt, hiểu rõ hơn tình cảm mà cô dành cho Khải Huy – người luôn ở bên, hướng dẫn và bảo vệ cô.
Buổi chiều, họ trở về làng, An Nhiên cảm giác vừa mệt mỏi vừa hứng thú. Cô đã học cách nhận biết âm mưu, đối phó nguy hiểm, và hiểu rằng những bí mật quá khứ kết nối trực tiếp với hiện tại.
Tối đến, khi ánh trăng chiếu sáng mái ngói, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhớ về những sự kiện ngày hôm nay. Cô tự nhủ: “Âm mưu, lời nguyền, thử thách… tất cả đều là bước đệm để mình trưởng thành, để hiểu được Khải Huy và chính bản thân mình. Mình sẽ không sợ hãi, sẽ đối mặt với mọi chuyện.”
Trong đêm yên tĩnh, gió thổi qua khung cửa, hương hoa dại lan tỏa khắp không gian. An Nhiên biết rằng mối nguy hiểm chưa kết thúc, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng tình cảm âm thầm nảy nở giữa cô và Khải Huy sẽ giúp cô vững bước, và rằng hành trình khám phá bí mật cổ xưa, lời nguyền và âm mưu mới chỉ bắt đầu.
Hết chương 9