Sáng sớm hôm đó, Lâm Phi thức dậy với ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa. Trong căn hộ sang trọng mà anh thuê ở trung tâm thành phố Thượng Hải, mọi thứ dường như bình thường: bàn làm việc gọn gàng, chiếc laptop còn sáng đèn do anh quên tắt tối hôm trước, cốc cà phê vẫn còn bốc hơi. Anh nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn còn rạng rỡ của một người vừa bước sang tuổi hai mươi chín, và tự nhủ: “Một ngày mới, một cơ hội mới.”
Lâm Phi là kỹ sư dữ liệu cho tập đoàn công nghệ lớn TianTech, chuyên phụ trách thuật toán đánh giá xã hội—một hệ thống tinh vi được chính quyền và doanh nghiệp sử dụng để theo dõi hiệu suất nhân viên, đánh giá mức độ tín nhiệm, và thậm chí dự đoán khả năng vi phạm. Công việc này tưởng chừng nhàm chán với nhiều người, nhưng đối với Lâm Phi, đó là đam mê: anh thích giải mã dữ liệu, thích nhìn thấy các con số biến thành bức tranh tổng thể về xã hội và con người.
Cuộc sống của anh tưởng như hoàn hảo. Cha mẹ anh vẫn giữ chức quản lý trong một công ty địa phương, gia đình không giàu nhưng ổn định, và bạn gái anh, Thư Vy, là một nhà thiết kế đồ họa có tiếng trong giới start-up. Buổi sáng, họ vẫn nhắn tin trao đổi như mọi ngày: “Ăn sáng chưa?” “Cà phê đen nhé, nhớ mang laptop đi làm.”
Nhưng mọi thứ sụp đổ chỉ trong một buổi trưa.
Một tin tức nóng hổi xuất hiện trên mạng: “Hệ thống điểm tín nhiệm TianTech bị rò rỉ, dữ liệu nhạy cảm bị lộ ra ngoài.” Kèm theo bài viết là hình ảnh bảng tính, log server, và cả danh sách nhân viên bị nghi ngờ thao túng. Chỉ vài phút sau, mạng xã hội Trung Quốc bùng nổ: người dùng chia sẻ, bàn tán, và đặt câu hỏi về sự minh bạch của TianTech.
Lâm Phi nhìn màn hình, tim đập dồn dập. Không phải vì sợ, mà vì anh nhận ra chính tên mình đang đứng đầu danh sách nghi ngờ. “Không thể nào… tôi không hề…” Anh bật khóc trong im lặng.
Đúng lúc ấy, điện thoại reo. Thư Vy gọi. Anh nhấc máy.
“Phi… em… em không biết phải nói sao nữa… Mọi người đang chĩa mũi dùi về anh. Công ty của em… họ yêu cầu em tránh xa, nếu không sẽ bị liên lụy.” Giọng Thư Vy run run. Anh nghe được cả tiếng khóc nén sau câu nói cuối cùng.
Chỉ vài giờ sau, cảnh sát kinh tế xuất hiện trước cửa nhà anh. Họ không hề nở một nụ cười thân thiện. Hộ khẩu của gia đình anh bị kiểm tra, laptop, điện thoại, và hồ sơ tài chính bị thu giữ. Cha anh, vốn là quản lý có uy tín, bị đình chỉ công tác ngay lập tức. Mẹ anh nhận được thông báo thanh tra tài chính, toàn bộ tài khoản ngân hàng đều bị đóng băng tạm thời.
Người ta nói, “Nếu muốn hạ một người, hãy hạ cả gia đình.” Lâm Phi chưa từng tin câu này, nhưng giờ anh hiểu nó thực sự đáng sợ đến mức nào.
Ngày hôm đó, trên mạng xã hội, các blogger bắt đầu phân tích hồ sơ bị rò rỉ. Những bình luận ác ý tràn lan: “Người làm dữ liệu nguy hiểm thế này à?” “Chắc chắn là có bàn tay bên trong, không ai tin nhầm đâu.” Công ty TianTech tung ra thông cáo: họ “đang hợp tác điều tra” và “sẽ xử lý nghiêm khắc người vi phạm,” nhưng không hề nói ai là người thật sự chịu trách nhiệm.
Một cú điện thoại khác: từ văn phòng luật sư, thông báo rằng Lâm Phi không được phép liên lạc với khách hàng, mọi dự án bị tạm ngừng. Anh bỗng nhận ra rằng tất cả cơ hội phía trước—nâng lương, thăng tiến, hợp đồng mới—đã biến mất trong chớp mắt.
Thư Vy biến mất. Gia đình anh sụp đổ. Danh tiếng bị tàn phá. Lâm Phi ngồi giữa căn phòng trống, xung quanh chỉ còn tiếng rèm cửa lay động theo gió, tiếng laptop vẫn hiển thị các thông báo từ hệ thống TianTech, tất cả như đang cười nhạo anh.
Anh tự hỏi: “Tại sao… tôi lại bị hạ bệ?” Nhưng câu trả lời chẳng đến. Thông tin về thủ phạm thật sự được giấu kỹ, mọi dấu vết đều hướng thẳng về anh—một cái bẫy hoàn hảo.
Buổi tối, Lâm Phi đi dạo trên con phố vắng. Ánh đèn đường chiếu xuống mặt anh, in ra những bóng dài và méo mó. Anh nhìn thấy gương mặt mình trong các tấm kính cửa hàng—mệt mỏi, hoang mang, và căm giận. Trong sâu thẳm, một ngọn lửa bắt đầu bùng lên. Không phải lửa hận thù vụn vặt, mà là lửa của một người không còn gì để mất, quyết tâm đứng lên chống lại cả hệ thống.
“Ngày mai, tôi sẽ không còn là con người mà họ muốn hủy diệt,” Lâm Phi thầm nhủ. “Họ đã phá vỡ gia đình tôi, dập tắt sự nghiệp tôi, và đẩy tôi vào tuyệt vọng. Nhưng tôi… sẽ trả thù. Tôi sẽ khiến họ trả giá.”
Anh quay lại căn hộ trống, ngồi xuống bên bàn làm việc. Trên màn hình laptop vẫn còn mở trang log hệ thống. Những con số, những dòng code, những bản báo cáo từng là niềm tự hào giờ trở thành vũ khí tiềm năng. Lâm Phi bật một nụ cười lạnh lùng, lần đầu tiên sau nhiều giờ, anh cảm thấy tỉnh táo.
Trước mắt anh, không còn tương lai tươi sáng, không còn gia đình êm ấm, không còn tình yêu trọn vẹn. Tất cả đều đã thành mảnh vụn—nhưng trong mảnh vụn ấy, anh tìm thấy một thứ: sức mạnh của người đã bị đẩy vào đường cùng.
Đêm đó, Lâm Phi không ngủ. Anh mở trình soạn thảo, tạo một tệp mới: “Kế hoạch trả thù”. Những dòng chữ đầu tiên còn nguệch ngoạc, nhưng quyết tâm của anh rõ ràng: từng bước, từng bước, anh sẽ phơi bày sự thật, lật ngược thế cờ, và khiến những kẻ đã hủy cuộc đời mình phải hối hận.
Và anh biết một điều chắc chắn: ngày mất tất cả hôm nay, sẽ là ngày mở đầu cho kế hoạch khiến thế giới phải nhìn anh bằng ánh mắt khác.