Sáng lên như mọi buổi sáng, Lâm Phi chỉnh lại cà vạt trước gương trong một căn hộ thuê mới, nơi không còn hình ảnh gia đình hay dấu vết tình yêu cũ. Đối với hàng xóm, anh là một chuyên viên hệ thống mới của một công ty tư vấn nhỏ—một con người bình thường, ăn trưa ở quán cơm bên đường, uống cà phê vàng đậm ở góc phố. Đó là phần “ban ngày” của anh: đời sống giả tạo đủ an toàn để thoát khỏi sự chú ý của các camera và của những con mắt chuyên đi dò tìm từng dấu vết khác thường.
Ban đêm, anh lại khoác lên mình mặt nạ khác — một kẻ vô hình trên mạng, người điều phối các cuộc xâm nhập tinh vi, người lắp ghép những mảnh chứng cứ như thợ mộc ghép gỗ. Cuộc sống đôi khi giống hai đường ray song song: một đường là hiển thị, một đường là thực sự. Để tồn tại, anh phải theo cho được nhịp của cả hai.
Kế hoạch mới được nhóm phê duyệt từ buổi họp kín cuối tuần trước: thay vì tấn công thẳng vào trung tâm, tấn công theo “điều tra ngược” — nghĩa là tạo một tài khoản vỏ bọc thân cận với kẻ đứng đầu, tiến sâu vào vòng kết nối thân cận nhất để thu thập chứng cứ nội bộ. Mục tiêu: tiếp cận người có khả năng cấp token audit — người duy nhất trong mạng lưới có quyền chỉnh sửa log với khóa tạm thời. Một người như vậy thường không trực tiếp ký lệnh ở văn phòng công khai; họ là trợ lý, thư ký, hoặc một quản lý cấp trung im lặng.
Họ đã chọn kịch bản giả lập: Lâm Phi sẽ trở thành “Lưu Thanh”, một chuyên viên tư vấn tuyển dụng cùng tuổi, có hồ sơ đáng tin cậy, từng làm ở một vài công ty công nghệ vừa và nhỏ. Mầm chế bản lý lịch, Nhan dựng profile LinkedIn giả với đủ tương tác, Vũ tạo một chuỗi email doanh nghiệp và số điện thoại ảo đã hoạt động vài tháng. Lâm Phi dành một tuần “đóng vai” — đăng bài viết nhỏ về quản trị nhân sự, comment vào các bài viết chuyên ngành, like một số status của nhân viên TianTech. Hành vi phải thật tới mức thuật toán hành vi của TianTech coi đó là người thật.
Ban ngày anh đến một công ty đối tác nhỏ mà TianTech thường thuê tư vấn, giả làm chuyên viên tuyển dụng đến gặp họ để bàn chuyện nhân sự. Ở đó, các buổi gặp tay đôi, ăn trưa, và những cuộc cà phê là điều bình thường để kết nối. Một số nhân viên TianTech cũng xuất hiện, họ trò chuyện về các starter projects, công nghệ, và vô tình, về những module nội bộ—điều mà Lâm Phi cần nghe. Anh ghi chép khéo léo, thu thập những mẩu ngôn ngữ chuyên ngành, thuật ngữ nội bộ, tên module, nickname của những người trong bộ phận audit. Mỗi mẩu thông tin được anh dùng để hoàn thiện mặt nạ “Lưu Thanh” — cho đến khi người ta thấy anh là một người “cùng tầng”.
Trong khi đó, ban đêm là nơi kế hoạch thật sự diễn ra. Phòng tối, chỉ còn màn hình và ánh đèn bàn, Lâm Phi cùng Vũ mở những kênh mã hóa. Họ rà soát email, dựng trap, và theo dõi phản ứng của phía TianTech. Nhan chạy script để quét các endpoints, dò xem đâu có lỗ hổng bảo mật nhỏ có thể lợi dụng để chèn một payload nhẹ, đủ để thu thập metadata mà không kích hoạt alarm. Mầm liên lạc với một vài nhân viên cũ của TianTech qua kênh nặc danh; họ hứa cung cấp những mẩu chuyện, nhưng sẽ chỉ gửi qua các đường ẩn danh nếu được chứng minh là thật.
Ngày thứ ba sau khi “Lưu Thanh” xuất hiện online, một dấu hiệu nhỏ xuất hiện: một nhân viên tuyển dụng của TianTech like một bài viết cũ của anh, gửi lời mời kết nối. Đó là bước quan trọng; kết nối gần hơn với một mạch máu thông tin. Lâm Phi mừng thầm nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm. Trò chơi chỉ mới bắt đầu, và mỗi thành công nhỏ đều có thể đổi thành thất bại nếu anh hồ đồ.
Những cuộc gặp ngoài đời càng khiến anh mệt mỏi: phải diễn vai, phải ăn mặc khác, phải nhớ cả chi tiết nhỏ của hồ sơ giả để không bị lộ khi đối mặt. Ít ai hiểu được cảm giác rùng mình khi một câu hỏi bình thường như “Bạn học trường nào?” có thể khiến cả kịch bản rơi xuống. Nhưng nhờ kỷ luật và luyện tập lâu ngày, anh duy trì được vỏ bọc ổn định.
Một tối nọ, khi tham dự buổi talkshow chuyên ngành nơi có một số nhân viên TianTech đến nghe, Lâm Phi giáp mặt một người có tiếng trong bộ phận audit — một người đàn ông trung niên, vẻ hơi khô khan, tên Trần Kha. Họ trao đổi vài câu xã giao về machine learning, về ethical AI, rồi rời đi. Lâm Phi để ý một chi tiết: Trần Kha hay dùng một từ khóa nội bộ để mô tả “điểm hóa” — một cụm từ trước đây chỉ xuất hiện trong log mà nhóm anh có được. Việc đó chứng tỏ anh đang chạm tới đúng mạch.
Qua những tương tác như vậy, Lâm Phi dần trở thành một người quen trong mắt một vài nhân viên. Anh dùng các cuộc nói chuyện để thả ra những câu hỏi khéo léo: “Công ty có áp dụng cơ chế audit tự động không? Cơ chế đó có cho phép cấp token tạm thời cho ai?” Những câu hỏi này nghe như tò mò nghề nghiệp, nhưng đối với những người trong ngành, chúng có thể kích thích phản ứng: đôi khi, người ta vô tình tiết lộ manh mối khi họ muốn khoe công nghệ hoặc khi họ muốn tán gẫu về quyền lực.
Cách tiếp cận của anh là khéo: không đòi hỏi, không khiêu khích. Thỉnh thoảng anh rót ra vài lời khen về công việc của nhóm, thể hiện sự tôn trọng, và khiến người nghe sẵn lòng mở lòng. Đôi khi anh mời họ uống cà phê, đổi danh thiếp, và ghi chú vài điểm để sau này dùng làm mồi dụ.
Bên cạnh đó, anh phải đối mặt với áp lực tâm lý khốc liệt. Hai bộ mặt khiến anh kiệt sức. Ngày dài diễn vai, đêm dài thức trắng bên máy tính. Những khi mệt mỏi, anh nhìn vào ảnh cũ trong lòng ví — tấm ảnh Thư Vy cười trong một ngày nắng — và tự hỏi mình đang đánh đổi những gì. Mỗi lời nói dối để bảo vệ bản thân là một mảnh rời của chính anh. Đổi lại là hy vọng cứu gia đình, hy vọng trả công bằng. Sự căng thẳng nhiều lúc khiến anh run rẩy khi cầm ly cà phê, hoặc quên những chi tiết nhỏ của lý lịch giả.
Một bước ngoặt xảy ra vào tuần thứ hai. Nhờ ép nối thông tin giữa các cuộc nói chuyện và dữ liệu họ thu thập, nhóm phát hiện một đường dây quản trị nội bộ nhỏ: một trợ lý kỹ thuật ở chi nhánh B, tên là Lê Minh, thường được giao nhiệm vụ cấp token tạm thời cho các nhà cung cấp bên ngoài vào giờ khuya. Người này không phải nhân vật cấp cao, nhưng là “khoá” để mở cửa. Nếu Lâm Phi có thể tiếp cận Lê Minh, họ có thể bắt đầu có bằng chứng trực tiếp: log cấp token, danh sách IP được chấp thuận, và thời gian truy xuất.
Theo dõi Lê Minh không dễ. Anh ta sống khép kín, luôn xuất hiện đúng giờ, và rất ít khi chia sẻ ngoài công việc. Nhưng một điểm yếu: anh ta thích trò bóng đá chiều thứ sáu và hay ghé quán bia nhỏ gần ga tàu. Mầm nhanh chóng đóng vai một nhà báo tự do, thích bóng đá, “tình cờ” ngồi chung bàn với Lê Minh trong một buổi gặp. Lời nói khéo léo, vài ly bia, vài câu chuyện nghề nghiệp — và Lê Minh bắt đầu buông lơi một vài chi tiết về giờ anh ta hay làm việc ngoài giờ.
Đêm hôm đó, khi Lê Minh say nhẹ, Mầm mời anh ta tham gia một cuộc khảo sát online nhỏ do “công ty nghiên cứu” tổ chức — khảo sát của Mầm thực chất được dựng sẵn để lấy email và thói quen làm việc. Lê Minh đồng ý. Từ đó, nhóm có được một chuỗi email giao tiếp mờ nhạt, đủ để tạo dựng một mối quan hệ ảo. Họ không vội; mọi thứ đều được lên kịch bản để không gây nghi ngờ.
Cuối cùng, đến một buổi sáng mưa lất phất, khi Lê Minh vào ca sớm, anh ta mở một file đính kèm từ một email do “bên đối tác” gửi. Trong file đó là một bản update phần mềm nhẹ, được đóng dấu bởi chữ ký số có vẻ hợp lệ. Trước khi Lê Minh kịp nghi ngờ, payload kích hoạt một cuộc ghi nhẹ — một đoạn script thu thập meta và gửi về server của nhóm — đủ để chứng minh rằng có hành vi cấp token tạm thời từ tài khoản của Lê Minh vào thời điểm X. Đây là manh mối quan trọng: link trực tiếp giữa một nhân viên nội bộ và hành vi cấp quyền bất thường.
Niềm vui vỡ òa trong nhóm, nhưng cũng là lúc mối nguy cao nhất ập tới. Việc thu được bằng chứng khiến họ rơi vào tầm ngắm; thuật toán giám sát của TianTech có thể nhận ra bất kỳ pattern bất thường nào trong hệ thống. Họ phải nhanh chóng che giấu dấu vết, xóa các liên kết tạm thời, và chuẩn bị kịch bản truyền thông nếu cần.
Chương kết thúc bằng cảnh Lâm Phi ngồi một mình trong văn phòng giả ban ngày, tay run khi mở email báo về một cuộc họp nội bộ đột xuất của TianTech — một dấu hiệu cho thấy Tống Đại đã biết sự bất thường. Trái tim anh thắt lại, nhưng mắt anh vẫn sáng lên một thứ gì đó khác: không phải nỗi hoảng sợ, mà là quyết tâm. Mặt nạ vẫn trên mặt rất khít; anh chưa thể lộ diện. Nhưng trong bóng tối đằng sau, một bước lớn đã được thực hiện — và cả bẫy cũng đã được giăng sẵn.