ngược hệ thống

Chương 6: Mảnh ghép đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, căn hộ thuê tạm của Lâm Phi rực sáng trong ánh đèn bàn, những dòng code còn nóng hổi từ đêm trước vẫn nhấp nháy trên màn hình. Tinh thần nhóm lên cao sau những buổi huấn luyện kỹ năng sống và thao tác dữ liệu tối mật. Đây là lúc họ biến lý thuyết thành hành động thực tế — bước đi đầu tiên để trả thù hệ thống, nhưng đồng thời cũng là bước thử lửa cho liên minh non trẻ.

Bài toán đặt ra: tìm một mục tiêu nhỏ, nhưng đủ “ngon” để kiểm tra năng lực, không gây phản ứng mạnh ngay từ đầu. Sau nhiều bàn luận, họ quyết định nhắm vào một module chấm điểm giả trong hệ thống TianTech, dùng để hạ bệ những nhân viên hoặc đối tác bị gắn cờ. Mục tiêu thứ hai là phơi bày một hồ sơ tham nhũng địa phương — vốn được che đậy tinh vi bởi mạng lưới hợp đồng giữa chính quyền và doanh nghiệp.

Vũ bắt đầu triển khai kỹ thuật: reverse-engineer module chấm điểm giả, phân tích cách thuật toán tính toán điểm dựa trên các dữ liệu đầu vào. Anh cùng Nhan dựng một bản giả lập riêng, thử nghiệm nhiều kịch bản khác nhau để tìm ra lỗ hổng. Lâm Phi phụ trách phần dữ liệu: đối chiếu log, xác minh thời gian truy xuất, và tạo các script tự động làm giả các truy vấn nhằm kiểm tra phản ứng của hệ thống. Mầm đảm nhận phần “câu thông tin” trên diễn đàn kín, để xem liệu có ai bên trong chú ý đến các hành động nhỏ của họ hay không.

Sau ba ngày chuẩn bị, họ chọn thời điểm tối muộn: giờ mà hệ thống giám sát nội bộ ít tập trung nhất. Nhan chạy chương trình, module giả bị bẻ, điểm tín nhiệm của một số hồ sơ giả được trả về trạng thái bình thường. Đây là một phép thử quan trọng: chứng minh rằng module giả có thể bị đảo ngược, và hệ thống không hoàn toàn bất khả xâm phạm. Lâm Phi nhìn vào màn hình, tim đập nhanh — anh biết rằng đây là mảnh ghép đầu tiên trong kế hoạch phơi bày toàn bộ mạng lưới.

Không dừng lại ở đó, họ chuyển hướng sang hồ sơ tham nhũng địa phương. Mầm đã kết nối với một số nguồn tin cũ, lấy được những file chứng từ, hóa đơn và email chứng minh một số quan chức địa phương nhận hối lộ từ dự án công nghệ, trong đó Tống Đại là mắt xích trung gian. Họ dọn dẹp dữ liệu, tạo bằng chứng tường minh, và dùng một kênh truyền thông độc lập để phát tán, đồng thời che giấu dấu vết liên quan đến họ. File được đăng tải trên một diễn đàn chuyên điều tra tham nhũng, gây xôn xao giới báo chí tự do. Những kênh mạng xã hội ngầm bắt đầu lan truyền thông tin.

Kết quả ban đầu là sự phấn khích: các đồng minh cảm nhận rằng hệ thống có thể bị thách thức, và họ lần đầu thấy kết quả từ nỗ lực của mình. Lâm Phi mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác. “Chúng ta mới chỉ mở màn thôi,” anh nhắc nhóm. “Hệ thống sẽ phản ứng. Tống Đại sẽ biết.”

Và phản ứng không chậm trễ. Buổi sáng hôm sau, các kênh tin chính thống bắt đầu xuất hiện các bài báo chỉ trích hồ sơ tham nhũng, nhưng xen lẫn là những thông tin làm nhiễu: rằng dữ liệu có thể bị làm giả, không ai xác nhận được nguồn. Trong khi đó, module chấm điểm giả bị bẻ cũng lập tức được “vá” và điều tra nội bộ kích hoạt. Lâm Phi và nhóm hiểu rằng họ đã bị chú ý. Họ không còn là những bóng ma lặng lẽ trong hệ thống; họ đã để lại dấu vết.

Điều nguy hiểm nhất xảy ra khi một thành viên quan trọng trong nhóm, Hạ Long — người từng là cựu nhân viên TianTech, có kiến thức sâu về thuật toán chấm điểm, biến mất một cách bí ẩn. Cuộc gọi cuối cùng của anh ấy tới nhóm chỉ là: “Tôi… tôi gặp rắc rối… mọi người phải cẩn thận…” Và sau đó, im lặng.

Sự vắng mặt của Hạ Long như một tảng đá ném vào nhóm, phá vỡ cảm giác an toàn mong manh mà họ có. Mọi người nhận ra ngay: đây không phải tai nạn, mà là một lời cảnh báo trực tiếp từ Tống Đại. Không cần phán xét, không cần lời giải thích, chỉ một thông điệp rõ ràng: ai dám động vào mạng lưới của tôi sẽ trả giá bằng máu hoặc tự do.

Lâm Phi nhìn quanh, từng khuôn mặt đều căng thẳng. Mầm nhăn trán: “Chúng ta đã đi quá xa.” Bà Lệ lặng lẽ gật đầu, tay vẫn cầm chiếc bút ghi chú: “Không ai sống sót nếu không tính trước điều này. Họ muốn gieo sợ hãi.”

Vũ im lặng, nhưng ánh mắt ánh lên quyết tâm: “Đây là rủi ro của trò chơi. Chúng ta không thể dừng lại, nhưng phải biết di chuyển như bóng. Nếu để họ chộp một bước, tất cả sẽ sụp.”

Anh nhìn vào USB của mình, nơi chứa bản sao dữ liệu và log module giả. Đây sẽ là mảnh ghép đầu tiên trong chuỗi kế hoạch lớn hơn: từ dấu vết nhỏ, từ manh mối nhỏ, họ sẽ lần ra cả mạng lưới. Nhưng giờ, cái giá đầu tiên đã được trả: một đồng minh bị mất. Và điều đó nhắc nhở họ: hệ thống không khoan nhượng, và cuộc chơi này sẽ là cuộc chiến sống còn.

Đêm xuống, Lâm Phi đứng trước cửa sổ căn hộ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh. Anh nhớ Hạ Long, nhớ cả cảm giác lần đầu tiên nắm quyền kiểm soát dữ liệu trong tay. Một nỗi giận dữ âm ỉ trỗi dậy, nhưng bên cạnh đó là sự lạnh lùng: mọi hành động phải tính toán, không để cảm xúc lấn át. Mảnh ghép đầu tiên đã lộ ra, nhưng giá phải trả cũng lớn. Anh thầm nhủ: đây mới chỉ là bước mở đầu, và chúng ta phải chuẩn bị cho những cú tấn công tiếp theo, nguy hiểm hơn gấp bội.

Chương kết thúc bằng cảnh Lâm Phi ngồi trong bóng tối, màn hình chiếu lên khuôn mặt căng thẳng nhưng quyết liệt. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu qua mắt anh, như muốn nhắc rằng: trong bóng tối, sự sống sót và kế hoạch trả thù chỉ cách nhau bằng trí tuệ, kỹ năng, và khả năng chịu đựng nỗi sợ hãi.

Họ đã đặt mảnh ghép đầu tiên xuống, nhưng con quái vật mà họ đối mặt, Tống Đại, đã thức giấc. Và cơn bão thực sự, mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×