Khoảnh khắc bị giữ chặt trong vòng tay anh, An Nhiên thấy tim mình loạn nhịp đến mức khó thở. Cô muốn thoát ra, muốn giữ khoảng cách, nhưng sức mạnh và sự quyết liệt của Khánh Duy khiến cô như bị trói chặt.
“Anh… buông tôi ra.” – Cô lắp bắp, ánh mắt run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Khánh Duy nhìn cô, ánh mắt tối lại, vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược:
“Em càng nói buông, anh càng không làm được.”
Lời nói vừa dứt, anh bất ngờ cúi xuống, chiếm lấy đôi môi mỏng manh của cô.
Nụ hôn ập đến nhanh và mạnh mẽ như một cơn bão, khiến An Nhiên hoàn toàn choáng váng. Cô trợn tròn mắt, toàn thân run lên. Đôi bàn tay giãy giụa, đẩy anh ra, nhưng sức lực yếu ớt lại chẳng thể làm lung lay.
Hương vị xa lạ nhưng nồng cháy ấy khiến cô vừa hoảng sợ vừa… có một chút gì đó run rẩy khó tả trong lòng. Đến khi cảm giác nghẹt thở ập đến, anh mới chịu buông ra, đôi mắt sâu thẳm dõi vào cô, như muốn khắc ghi từng phản ứng.
“Anh điên rồi…” – Cô bật khóc, giọng nghẹn ngào – “Anh không có quyền làm vậy.”
Khánh Duy im lặng vài giây, rồi khẽ cười, nụ cười phức tạp đến khó đoán:
“Đúng, anh điên. Điên vì em.”
Câu nói ấy như lưỡi dao hai lưỡi, vừa khiến trái tim cô run lên, vừa để lại vết xước nhói buốt. Cô không biết phải tin anh đến mức nào, càng không biết bản thân có thể chống chọi được bao lâu.
An Nhiên đẩy mạnh anh ra, mở cửa lao xuống xe. Cô chạy vội về phía con đường có ánh đèn, bỏ mặc tiếng gọi phía sau. Bước chân run rẩy, nước mắt trào ra không kìm được.
Đêm ấy, cô nằm co ro trên giường, môi vẫn còn dư âm vị nóng bỏng vừa bị cướp đi. Trong lòng ngổn ngang: giận, sợ hãi, nhưng lạ lùng thay… xen lẫn một nỗi xao động không thể phủ nhận.
Còn Khánh Duy, ngồi lại trong xe, bật một điếu thuốc. Ánh lửa lập lòe soi gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại đầy giằng xé. Anh biết mình đã làm sai, nhưng càng sai, anh càng không muốn buông tay.
Nụ hôn ngang trái ấy, vô tình trở thành sợi dây ràng buộc vô hình, mở ra một chương mới trong mối quan hệ phức tạp của cả hai – nơi trái tim dần mất đi lý trí, và mọi thứ chỉ mới bắt đầu.