ngược nắng gặp anh

Chương 9: Anh không buông tha


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên ngồi trong xe, bầu không khí nặng nề đến khó thở. Cô cố giữ khoảng cách, tay siết chặt quai túi, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa kính.

“Em tránh mặt anh mấy hôm nay.” – Khánh Duy đột ngột mở lời, giọng trầm nhưng sắc lạnh.

An Nhiên giật mình, rồi cố lấy lại bình tĩnh:

“Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi bận công việc.”

“Bận?” – Anh bật cười khẽ, ánh mắt liếc sang đầy soi mói – “Hay là em nghe được mấy tin đồn nhảm trong công ty?”

Cô không trả lời, nhưng bàn tay run nhẹ đã để lộ hết. Khánh Duy khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười chẳng hề vui vẻ. Anh ghì chặt vô lăng, như thể đang kìm nén điều gì.

“Anh đúng là chẳng có quá khứ sạch sẽ.” – Anh nói chậm rãi, giọng lửng lơ – “Nhưng anh không thích bị em né tránh. Em càng muốn rời xa, anh càng muốn giữ lại.”

An Nhiên quay sang, đôi mắt trong veo nhưng kiên định:

“Anh không hiểu đâu. Tôi không chịu nổi kiểu người như anh. Tôi muốn một mối quan hệ bình thường, yên ổn, chứ không phải… trò chơi cảm xúc.”

Khánh Duy nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen sâu thẳm như xoáy thẳng vào tâm can. Không nói gì, anh đột ngột rẽ xe, đưa cô đến một con đường vắng.

“Anh làm gì vậy?” – Cô hoảng hốt.

Xe dừng lại. Anh nghiêng người, áp sát cô, mùi hương quen thuộc khiến An Nhiên bối rối. Bàn tay anh chống lên ghế, khóa chặt không gian.

“Anh không giỏi hứa hẹn. Nhưng anh biết một điều: một khi đã muốn, anh sẽ không buông.” – Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.

An Nhiên run rẩy, tim đập thình thịch. Lý trí mách bảo phải đẩy anh ra, nhưng ánh mắt anh lại mang theo sức hút chết người. Cô chỉ kịp nói khẽ:

“Anh… đừng như vậy…”

Khánh Duy thoáng dừng lại, rồi bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo sát vào lòng ngực rắn chắc. Cảm giác ấy khiến toàn thân cô choáng váng.

“Anh biết em sợ. Nhưng càng như thế, anh càng không thể để em đi.”

An Nhiên cắn môi, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt. Trong lòng dấy lên muôn vàn cảm xúc: vừa giận dữ, vừa hoang mang, vừa không thể phủ nhận trái tim đã loạn nhịp vì người đàn ông này.

Khoảnh khắc đó, cô hiểu rõ một điều – Khánh Duy là cơn lốc, còn cô chỉ là chiếc lá bé nhỏ. Một khi đã bị cuốn vào, sẽ chẳng dễ gì thoát ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×