Sáng hôm sau, An Nhiên vội vã chạy xuống trạm xe buýt. Trời tháng sáu nắng gắt, hàng người đứng chờ xe dưới bóng mát lưa thưa của cây xanh. Cô vừa chen được vào bên trong thì một giọng ồn ào vang lên:
“Ê, cẩn thận chứ! Đụng vào anh rồi kìa.”
An Nhiên quay lại. Tim cô khựng một nhịp. Người đàn ông tối qua đang đứng đó, dựa hờ vào thành ghế, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông. Vẫn là áo sơ mi tối màu, quần jean đơn giản, nhưng khí chất lại khiến người ta không dám lại gần.
Cô thoáng bối rối, không biết nên chào hay giả vờ không quen. Hình như anh cũng nhận ra cô, đôi mắt nheo lại, thoáng tia giễu cợt. Nhưng chỉ một thoáng, anh quay mặt đi, lạnh nhạt như thể chưa từng gặp.
An Nhiên chột dạ. Cái nhìn ấy khiến cô vừa ấn tượng vừa… sợ. Nó giống như một bức tường băng, lạnh lẽo và xa cách. Cô khẽ siết chặt túi xách, dặn lòng: Người ta chỉ vô tình cứu mình, có cần nghĩ nhiều đâu.
Xe lăn bánh, dòng người lắc lư theo nhịp. Cô cố tìm chỗ đứng xa anh, nhưng mỗi lần vô tình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng ấy lại chạm phải mình. Không hẳn là anh cố tình nhìn, nhưng mỗi cái lướt qua cũng đủ làm cô tim đập nhanh hơn.
“Đang nhìn gì vậy?” – Giọng nói bất ngờ vang lên ngay sát tai.
An Nhiên giật mình, nhận ra anh đã bước tới gần. Khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng.
“Tôi… không nhìn gì cả.” – Cô lúng túng, né ánh mắt ấy.
Anh khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười chẳng hề ấm áp:
“Người ta bảo, mắt em giống như đang soi xét. Không quen mà nhìn nhiều thế, dễ bị hiểu lầm lắm.”
An Nhiên cứng người. Giọng điệu ấy vừa trêu chọc vừa mang chút nguy hiểm. Cô vội vàng cúi mặt xuống, tránh giao tiếp thêm. May mắn là xe sắp tới bến, cô liền chen ra ngoài, coi như thoát khỏi tình huống khó xử.
Đứng dưới cái nắng chang chang, An Nhiên thở phào, nhưng lòng vẫn còn rối bời. Người đàn ông ấy… thật sự khiến cô không biết nên cảm ơn hay nên tránh xa.
Buổi chiều, khi rời công ty, An Nhiên vô tình thấy bóng dáng quen thuộc dựa bên xe hơi màu đen đậu gần cổng. Vẫn dáng vẻ lạnh lùng, tay đút túi quần, đôi mắt sắc bén dõi về phía trước. Một nhóm đồng nghiệp đi ngang, thì thầm:
“Anh ta đấy à? Nghe nói nổi tiếng là trai hư, đào hoa lắm.”
“Đẹp trai thì có ích gì, chỉ khổ con gái thôi.”
An Nhiên thoáng rùng mình. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của anh chợt lướt qua cô lần nữa. Lạnh, sắc, nhưng ẩn trong đó lại có chút gì khó nắm bắt.
Cô khẽ cắn môi, bước nhanh đi. Bóng lưng anh phản chiếu dưới ánh hoàng hôn, như một ẩn số khiến người ta vừa muốn khám phá vừa muốn chạy trốn.