ngược thời gian yêu em

Chương 15: Khoảnh khắc bộc lộ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng Chủ Nhật, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, tạo những đường sáng mảnh mai trên sàn gỗ.

An Nhiên tỉnh dậy, ánh mắt còn đọng chút mơ hồ của giấc ngủ, nhưng tâm trí vẫn còn quay cuồng với những gì xảy ra trong vài ngày qua.

“Anh ấy… sao cứ khác lạ mãi vậy? Và sao tôi lại cảm giác… anh biết trước mọi việc?”

Cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá vàng rơi lác đác theo làn gió.

Tâm trí cô tràn ngập những nghi vấn, nhưng phần lớn cô vẫn chưa dám thừa nhận sự thật: Lục Dương đang giấu cô một bí mật lớn.

Khi xuống phòng ăn, An Nhiên thấy Lục Dương đang chờ ở bàn quen thuộc.

Anh mỉm cười, giọng dịu dàng:

“Chào buổi sáng, cô ngủ ngon chứ?”

Cô gật đầu, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tò mò:

“Ừ… nhưng hôm nay anh lại khác hẳn.”

Anh hơi giật mình, nhưng kịp lấy lại bình tĩnh:

“Chắc là hôm nay tôi nhạy cảm thôi.”

Lời nói dối lần thứ mười, nhưng lần này, ánh mắt An Nhiên đã bắt đầu dò xét từng hành động của anh kỹ càng hơn.

Sau khi ăn sáng, hai người đi dạo quanh hồ gần ký túc xá.

Gió thổi nhẹ, nước hồ phản chiếu ánh nắng sớm, tạo nên một không gian yên bình nhưng vẫn căng thẳng.

An Nhiên bỗng hỏi:

“Anh Lục… hôm qua anh có nhìn vào điện thoại tôi khi tôi không để ý, phải không?”

Lục Dương hơi khựng, ánh mắt lấp lánh cảnh giác:

“Không… tôi chỉ nhìn vô tình thôi.”

Nhưng An Nhiên không bỏ qua:

“Vô tình sao? Tôi cảm giác… anh biết trước tôi sẽ làm gì. Sao lại như vậy?”

Lục Dương hít sâu, mỉm cười dịu dàng, giọng bình thản:

“Chắc chỉ là trực giác thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Khoảnh khắc ấy, tim An Nhiên đập nhanh. Sự tin tưởng đang va chạm với nghi ngờ, tạo nên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.

Buổi trưa, An Nhiên đi học nhóm cùng vài người bạn.

Lục Dương đứng ngoài lớp, quan sát từ xa.

Một phần trong anh muốn bước vào, ôm cô, giải thích mọi thứ, nhưng biết rằng một lời nói ra có thể phá hủy toàn bộ dòng thời gian.

Thay vào đó, anh lặng lẽ theo dõi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cảnh giác.

“Cô đang dần nhận ra, nhưng chưa hiểu hết. Tôi phải cẩn thận từng bước.”

An Nhiên bắt đầu chú ý: từng cử chỉ, từng ánh mắt của Lục Dương đều khác thường.

Cô tự hỏi:

“Anh ấy… liệu có giấu tôi điều gì không?”

Chiều đến, một sự cố bất ngờ xảy ra.

Một trang tài liệu quan trọng trong cuốn sổ tay của Lục Dương rơi xuống khi anh bước đi trong thư viện.

An Nhiên tình cờ nhìn thấy, ánh mắt cô dừng lại, trái tim đập mạnh:

“Đây… là gì? Sao lại có ghi chú về tôi?”

Lục Dương lập tức cúi người nhặt lên, cản tầm nhìn của cô:

“Ồ… chỉ là nhầm thôi, không có gì đâu.”

Nhưng khoảnh khắc đó, ánh mắt An Nhiên lóe lên sự nghi ngờ mạnh mẽ.

Lần đầu tiên, cô gần như phát hiện ra bí mật của anh.

Khi cả hai rời thư viện, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Lục Dương kéo An Nhiên vào một con hẻm nhỏ, tránh xa những ánh mắt tò mò.

Cô hỏi, giọng run run:

“Anh… sao hôm nay… mọi thứ cứ bí ẩn quá?”

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lắng, giọng dịu dàng:

“Chỉ là… tôi quan tâm đến cô quá thôi. Đừng lo lắng.”

Cô gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo anh, sự tò mò và nghi ngờ hòa lẫn.

“Anh ấy… chắc chắn đang giấu điều gì. Tôi phải tìm hiểu.”

Đêm khuya, An Nhiên nằm trên giường, mắt mở nhìn trần nhà, tâm trí quay cuồng với những gì xảy ra hôm nay.

“Anh ấy… sao cứ khác lạ mãi vậy? Và sao tôi lại cảm giác… anh biết trước mọi việc?”

Trong khi đó, Lục Dương ngồi trước cửa sổ ký túc xá, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc.

Anh mở cuốn sổ tay, ghi chú từng khoảnh khắc nguy hiểm hôm nay:

Trang sổ bị rơi, An Nhiên nhìn thấy

Những hành động tinh tế để che giấu bí mật

Cách ứng xử để An Nhiên không nghi ngờ hoàn toàn

“Khoảnh khắc bộc lộ này… chỉ là bước khởi đầu. Nếu cô phát hiện quá nhiều… mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng tôi sẽ không để cô rời đi.”

Chiếc vòng tay bạc rung nhẹ, nhắc nhở anh: tình yêu này phải được bảo vệ cẩn trọng, từng giây từng phút.

Anh nhắm mắt lại, thầm thì với chính mình:

“Nguy cơ đã bộc lộ. Tôi phải chuẩn bị cho mọi tình huống… để bảo vệ cô, bảo vệ tình yêu này.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×