Buổi sáng thứ Bảy, thành phố vẫn chìm trong sương mỏng, không khí se lạnh khiến từng hơi thở hiện ra thành làn khói nhỏ.
Lục Dương đứng trước cửa sổ ký túc xá, ánh mắt hướng về con đường vắng lặng bên ngoài.
“Hôm nay… nguy cơ sẽ tăng lên. Một sai lầm thôi, bí mật sẽ bị lộ.”
Anh hít sâu, nhấn nhẹ chiếc vòng tay bạc trên cổ, rồi khoác áo, bước ra ngoài.
An Nhiên đã đứng chờ trước cổng, tay cầm cặp sách.
“Anh đến rồi à? Hôm nay trông nghiêm túc quá,” cô nói, nhưng ánh mắt đầy tò mò.
“Ừ… hôm nay tôi muốn đi cùng cô,” Lục Dương đáp, giọng bình tĩnh nhưng trái tim vẫn dồn nhịp.
Cô nhìn anh, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt nghi ngờ:
“Anh ấy… sao hôm nay cứ khác hẳn thế này?”
Trên đường đi học, Lục Dương phát hiện một bóng dáng quen thuộc lấp ló phía xa: Trần Kiệt đang đứng trước cổng trường, ánh mắt sắc bén.
“Nguy cơ trực tiếp… lần này không thể lường trước.”
Anh lập tức kéo An Nhiên sang một lối đi khác, né tránh Trần Kiệt.
Cô hơi bất ngờ:
“Sao anh đi đường này?”
“Chỉ là… không muốn bị làm phiền thôi,” anh đáp, giọng bình thản, nhưng ánh mắt nghiêm trọng.
Trong lòng anh, từng bước đều phải cẩn trọng. Một sơ suất thôi, bí mật sẽ bị bại lộ, và dòng thời gian sẽ thay đổi.
Trong lớp, Lục Dương cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt đều cảnh giác.
An Nhiên bắt đầu chú ý nhiều hơn: cách anh lắng nghe, cách anh quan sát xung quanh, từng chi tiết nhỏ khiến cô dấy lên nghi ngờ mạnh mẽ.
Buổi trưa, trong căng-tin, An Nhiên vô tình chạm vào điện thoại của Lục Dương khi đặt đồ ăn.
Một thông báo hiện lên: “Ghi chú – An Nhiên: Nguy cơ hôm nay”.
Cô giật mình, ánh mắt dán vào màn hình, tim đập nhanh:
“Anh ấy… sao lại có ghi chú về tôi? Đây là gì?”
Lục Dương nhìn thấy ánh mắt cô, trong khoảnh khắc tim như ngừng đập.
Anh lặng lẽ giật điện thoại ra, mỉm cười dịu dàng:
“Ồ… chỉ là nhầm thôi, không có gì đâu.”
An Nhiên không nói gì, nhưng ánh mắt đã dấy lên nghi ngờ mạnh mẽ: anh ấy đang giấu tôi điều gì.
Chiều đến, cơn mưa bất ngờ ập xuống, gió thổi mạnh, làm nước mưa bắn tung tóe trên đường.
Lục Dương kéo An Nhiên vào một quán cà phê gần hồ, nơi hai người từng nhiều lần gặp gỡ.
Bên trong, ánh sáng dịu dàng, mùi cà phê lan tỏa, tạo cảm giác ấm áp và an toàn.
Anh nhìn cô, mái tóc dính mưa, đôi mắt long lanh:
“Không sao, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Cô nhìn anh, ánh mắt vừa tin tưởng vừa hoài nghi.
“Anh ấy… có điều gì khác hẳn. Tôi phải tìm hiểu.”
Đột nhiên, Trần Kiệt xuất hiện ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Dương.
Anh lập tức kéo An Nhiên ra phía sau, đi qua lối hẹp để tránh bị phát hiện.
Cô ngạc nhiên:
“Sao anh lại đi đường này?”
“Chỉ là… không muốn bị làm phiền thôi,” anh đáp, cố giữ vẻ bình thường.
Nhưng sâu trong lòng anh, nguy cơ lần này thực sự nghiêm trọng.
“Nếu bị Trần Kiệt phát hiện, mọi bí mật sẽ bị phơi bày. Tôi không được phép để điều đó xảy ra.”
Khi trở về ký túc xá, Lục Dương mở cuốn sổ tay, ghi chú từng khoảnh khắc nguy hiểm hôm nay:
Sự xuất hiện liên tiếp của Trần Kiệt
Những hành động tinh tế để che giấu bí mật
Cách ứng xử để An Nhiên không nghi ngờ
“Mỗi chi tiết nhỏ, mỗi hành động… đều quan trọng. Một sai lầm thôi, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng tôi sẽ không để cô rời đi.”
Chiếc vòng tay bạc rung nhẹ trên cổ, nhắc nhở anh: tình yêu này phải được bảo vệ cẩn trọng, từng giây từng phút.
Anh nhắm mắt lại, thầm thì với chính mình:
“Sự cố hôm nay… chỉ là bước khởi đầu. Tôi sẽ bảo vệ cô bằng mọi cách. Tình yêu này… sẽ không thất bại.”
Đêm khuya, An Nhiên nằm trên giường, mắt mở nhìn trần nhà.
Cô nghĩ về những gì xảy ra hôm nay: ánh mắt lạ, những hành động bất thường, cả điện thoại bị giật ra kịp thời.
“Anh ấy… chắc chắn đang giấu điều gì. Tôi phải tìm hiểu.”
Trong khi đó, Lục Dương ngồi trước cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc.
“Nguy cơ không ngờ đã xuất hiện trực tiếp. Những ngày tới… tôi phải cẩn trọng hơn bao giờ hết. Nhưng tình yêu này… sẽ không thất bại.”