người bạn thân lâu năm

Chương 1: Ngày gặp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, thành phố vẫn còn chìm trong màn sương mỏng của mùa xuân. Như mọi ngày, tôi bước chân vào cổng trường, cảm giác quen thuộc xen lẫn một chút hồi hộp. Đây là năm học cuối cùng của cấp ba, nhưng trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp mỗi khi nghĩ về cậu ấy. Người bạn thân, người sẽ cùng tôi trải qua những năm tháng thanh xuân này, mà tôi… lại yêu thầm.

Cậu ấy đứng ở góc sân, tựa lưng vào bức tường gạch cũ, ánh mắt chăm chú nhìn vào quyển sách dày cộp. Tóc đen mượt, mái tóc hơi dài che một phần trán, làm cậu ấy trông vừa thư sinh vừa có nét gì đó quyến rũ mà tôi không thể rời mắt. Tôi không nhớ chính xác khoảnh khắc mình nhận ra tình cảm của mình, chỉ biết từ lúc nào đó, trái tim tôi đã thuộc về cậu ấy, một cách lặng lẽ, không dám nói ra.

“Chào, Mai.”

Giọng nói trầm ấm của tôi vang lên, nhưng dường như cậu ấy đã quá quen với tôi, không ngẩng đầu. “Chào, Nam,” cậu đáp lại, đôi mắt vẫn chăm chú vào trang sách.

Tôi bước đến bên, thở dài khẽ. Cậu ấy không biết, chỉ một ánh nhìn hay một nụ cười của cậu cũng đủ làm ngày của tôi sáng lên. Tôi tự hỏi sao mình có thể yêu một người thân đến mức này mà vẫn không dám nói ra.

“Lớp chúng ta có ai còn chưa đến không nhỉ?” Tôi cố gắng hỏi, giọng điệu tự nhiên, nhưng trong lòng lại đang loạn nhịp.

Cậu ấy đặt quyển sách xuống, nở một nụ cười nhẹ: “Có vài đứa nữa thôi. Mà sao cậu hôm nay trông lạ vậy?”

Tôi cười gượng, lẩm bẩm: “Chẳng có gì đâu…”

Nhưng thực ra, sự “lạ” của tôi là bởi trái tim đang dồn hết cảm xúc khi đứng gần cậu. Tôi luôn cảm thấy vừa gần gũi vừa xa cách với cậu, như thể một thế giới khác đang tồn tại giữa chúng tôi.

Cả buổi sáng trôi qua, chúng tôi cùng nhau bước vào lớp học. Cậu luôn ngồi cạnh tôi, như những năm học trước, nhưng hôm nay tôi quan sát cậu kỹ hơn, để ý từng cử chỉ, từng nụ cười. Mỗi khi cậu kể chuyện, tôi cười theo, nhưng trong lòng lại thấy nhói một cách khó hiểu. Nhói, nhưng ngọt ngào.

Giờ ra chơi, cậu rủ tôi ra sân sau để chơi bóng rổ. Tôi nhận ra những trò đùa, những cú ném hài hước của cậu, làm tôi quên đi mọi căng thẳng. Nhưng đôi khi, khi nhìn cậu từ xa, tôi tự hỏi: liệu cậu có bao giờ nhận ra tôi không? Cậu có biết tôi nhìn cậu mà lòng xao xuyến đến nhường nào?

Trong lúc đứng nghỉ giữa hiệp, cậu quay sang tôi, ánh mắt tinh nghịch: “Này, hôm nay cậu có ăn trưa cùng tớ không?”

Tôi gật đầu, cố giấu đi sự rối rắm trong lòng. Chỉ một câu hỏi bình thường cũng khiến tôi bối rối, vì sao tôi lại quan tâm đến từng lời cậu nói đến vậy?

Bữa trưa hôm đó, chúng tôi ngồi ở góc sân, nơi ánh nắng chiếu vừa đủ để tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên mặt bàn. Cậu kể về mối quan tâm mới – một cô bạn lớp khác, cậu kể tỉ mỉ đến mức tôi vừa muốn cười vừa muốn khóc. Cảm xúc trong tôi như bị kéo giãn giữa hạnh phúc khi được nghe cậu cười, và đau đớn khi biết trái tim cậu hướng về người khác.

“Cậu thấy sao nếu tớ thử tỏ tình với cô ấy?” cậu hỏi, ánh mắt lấp lánh hi vọng.

Tôi nắm chặt nắm đấm dưới bàn, giọng nói thầm trong đầu: Đừng tỏ ra gì cả, chỉ cần nghe là đủ rồi…

“Ừ, tớ… tớ ủng hộ cậu,” tôi cố gắng nói ra lời thật bình thường.

Cậu mỉm cười, nụ cười ấy khiến tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi biết, tôi đang sống trong một thế giới riêng, nơi mà tôi vừa là bạn, vừa là kẻ yêu thầm.

Buổi chiều, khi tiếng chuông tan học vang lên, chúng tôi cùng nhau đi về. Trên đường về, cậu kể tiếp về ước mơ, về những dự định, về những điều cậu muốn làm sau khi tốt nghiệp. Tôi lắng nghe, từng lời từng chữ như khắc vào tim, nhưng không dám chen vào.

“Mai, cậu biết không, tớ thật may mắn khi có một người bạn như cậu,” cậu nói, ánh mắt long lanh.

Tôi mỉm cười, cố gắng giấu đi cảm xúc thật. “Tớ cũng vậy.”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi, nhưng trong tôi, đó là cả một thế giới cảm xúc. Một thế giới mà tôi chưa từng dám bước vào, vì nếu một ngày cậu biết tôi yêu cậu, liệu chúng tôi còn là bạn thân nữa không?

Đêm đó, khi trở về phòng, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân trống, và tự nhủ với bản thân: Có lẽ… năm cuối cấp này sẽ là năm tôi học cách che giấu trái tim của mình. Nhưng rồi một ngày, tớ sẽ nói ra…

Và tôi biết, chính từ buổi sáng ấy, từ ánh mắt tinh nghịch, từ nụ cười ngọt ngào của người bạn thân, một hành trình vừa đẹp đẽ vừa đau đớn của tình yêu đơn phương đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×