Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh hơn hẳn, ánh nắng chiếu qua từng tán cây, rọi xuống sân trường đầy học sinh. Không khí của buổi sáng mang theo mùi cỏ và hoa sữa, vừa ngọt ngào vừa khiến lòng người xao xuyến. Tôi bước vào cổng trường, vừa quen thuộc vừa rộn ràng, biết chắc rằng một ngày nữa lại trôi qua với những trò đùa, những câu chuyện và… cậu ấy.
Người bạn thân đã chờ sẵn ở cổng lớp, nụ cười luôn rạng rỡ như ánh nắng. “Ê, Nam, hôm nay cậu thấy ai đáng ghét nhất trong lớp không?” cậu hỏi, mắt lấp lánh tinh nghịch.
Tôi cười, lắc đầu. “Không biết nữa, chắc là… tất cả bọn họ đều đáng ghét cả.”
Cậu bật cười to, giọng hài hước: “Thế thì chúng ta phải lập một danh sách đen, để không bị ai làm phiền!”
Chúng tôi cùng nhau đi qua sân trường, tiếng cười vang lên giữa những hàng cây. Nhìn cậu, tôi luôn cảm thấy trái tim mình nhảy múa. Có lẽ đối với người ngoài, chúng tôi chỉ là hai đứa bạn thân, nhưng trong tôi, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của cậu đều mang một ý nghĩa đặc biệt.
Trong giờ học, cậu luôn nháy mắt hoặc gửi cho tôi những mảnh giấy ghi chú nhỏ, nội dung toàn chuyện vớ vẩn nhưng khiến tôi cười thầm. Có lúc, cậu vẽ một con mèo đang ăn bánh mì, thêm chú thích: “Cậu có muốn ăn cùng không?” Tôi trả lời bằng một nụ cười lén, nhưng lòng lại rung lên một cảm giác ấm áp.
Giờ ra chơi, chúng tôi tụ tập với nhóm bạn, chơi trò ném bóng hoặc trốn tìm trong sân trường. Những trò chơi ấy, đơn giản nhưng với tôi, là khoảng thời gian quý giá nhất trong ngày. Cậu luôn là người dẫn dắt trò chơi, trêu đùa mọi người, nhưng cũng quan tâm đến từng người, kể cả tôi.
“Nam, cậu nhìn kìa, Lan bị vấp rồi kìa,” cậu hét lên, rồi chạy lại đỡ Lan dậy.
Tôi đứng nhìn, trong lòng vừa vui vừa đau nhói. Vui vì cậu tốt bụng, đau vì tôi muốn là người được cậu quan tâm như vậy.
Buổi trưa, chúng tôi lại ngồi ở góc sân quen thuộc, ăn cơm hộp và kể chuyện. Cậu kể về gia đình, về những ước mơ, và về những điều cậu muốn làm sau này. Tôi lắng nghe, từng lời từng chữ như khắc vào tim mình, và tự nhủ: Mình sẽ luôn lắng nghe, dù trái tim có bao nhiêu nỗi đau.
“Cậu biết không, Nam,” cậu nói, ánh mắt sáng lên, “tớ luôn nghĩ rằng tuổi học trò thật đẹp, dù có lúc rối ren, nhưng chúng ta vẫn có nhau.”
Tôi mỉm cười, tim chợt nhói. “Ừ… thật may mắn khi có cậu.”
Câu nói đó ngắn gọn, nhưng trong tôi, nó là cả một thế giới cảm xúc mà tôi chưa từng dám hé lộ.
Chiều đến, chúng tôi lại cùng nhau đi học thêm. Trên đường đi, cậu vô tình nói: “Nếu sau này chúng ta xa nhau, cậu sẽ nhớ tớ chứ?”
Tôi lặng im một giây, rồi gật đầu: “Nhớ… tất nhiên là nhớ.”
Cậu cười, nhưng trong ánh mắt lấp lánh, tôi thấy một chút bâng khuâng, như thể cũng có những cảm xúc mà cậu chưa nói ra.
Tối về, tôi ngồi bên bàn học, nhìn ra cửa sổ phòng trọ, ánh đèn đường chiếu lên từng tán cây. Tôi lục lại nhật ký, ghi lại những chi tiết nhỏ trong ngày: nụ cười, ánh mắt, những lời nói vu vơ… Tôi nhận ra mình đang yêu thầm người bạn thân từ lâu, nhưng không biết ngày nào sẽ đủ can đảm để thổ lộ.
Những kỷ niệm tuổi học trò cứ thế trôi qua, ngọt ngào, hài hước, nhưng cũng đầy những cảm xúc đơn phương mà chỉ có tôi biết. Và tôi biết, rằng càng ngày, trái tim mình càng gắn bó với cậu, dù biết rằng một ngày nào đó, tình bạn và tình yêu có thể sẽ đan xen, khiến cả hai chúng tôi phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn.