người bạn thân lâu năm

Chương 9: Những giọt nước mắt âm thầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều mưa lất phất, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Cảnh vật ngoài cửa sổ lớp học nhòe đi trong màn mưa, tạo nên một không khí vừa buồn vừa cô đơn. Tôi ngồi bên cậu, cố gắng giấu đi nhịp tim rối bời, nhưng ánh mắt cậu hôm nay khiến tôi nhận ra rằng mọi thứ không còn đơn giản.

Cậu im lặng suốt cả buổi học, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ và đượm buồn. Lan không đến lớp hôm nay, nhưng nỗi lo lắng của cậu về cô ấy vẫn hiện rõ trên gương mặt. Tôi biết, cậu đang nghĩ về những vấn đề tình cảm, và tôi không thể làm gì ngoài việc lặng lẽ ở bên.

Tiết học kết thúc, cậu nặng nề bước ra sân, mưa rơi nhẹ lên vai. Tôi chạy theo, nhảy tót qua từng vũng nước để kịp bắt kịp cậu. “Cậu… Mai, tớ… tớ không biết phải làm sao,” cậu nói, giọng run run, đôi mắt lấp lánh nước mắt.

Tim tôi nhói lên. Chưa bao giờ tôi thấy cậu yếu đuối như vậy, chưa bao giờ tôi muốn an ủi ai đến thế mà lại phải kiềm nén cảm xúc bản thân. Tôi bước đến gần, cẩn thận nắm tay cậu, khẽ hỏi: “Cậu muốn nói ra không? Tớ nghe mà.”

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhấn mạnh nỗi đau thầm lặng mà cậu giấu kín. Tôi không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu, cảm nhận từng rung động trong lòng mình. Tim tôi vừa đau vừa ấm áp: đau vì cậu đau, ấm áp vì được ở bên cậu lúc này.

Cậu kể về Lan, về những hiểu lầm nhỏ, về nỗi lo sợ làm cô ấy buồn. Tôi lắng nghe, thỉnh thoảng nhẹ nhàng an ủi: “Cậu đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu cứ bình tĩnh mà giải quyết.”

Nhưng trong lòng tôi, nỗi đau dâng lên dữ dội. Tôi muốn ôm cậu, muốn nói ra rằng tôi yêu cậu, muốn xóa tan mọi nỗi buồn, nhưng lại không dám. Tôi biết, nếu bộc lộ cảm xúc thật, có thể sẽ phá vỡ tất cả: tình bạn quý giá, sự tin tưởng, và những khoảnh khắc chúng tôi vẫn chia sẻ.

Chúng tôi ngồi dưới mái hiên lớp học, mưa rơi lất phất, nhưng tôi không thấy lạnh. Mỗi giọt nước mắt của cậu là một nhát dao nhẹ nhàng nhưng đau đớn trong tim tôi. Tôi lặng lẽ lau nước mưa rơi trên vai cậu, vừa an ủi, vừa âm thầm chịu đựng nỗi đau đơn phương.

Một lúc sau, cậu thở dài, gượng cười: “Cảm ơn cậu, Mai. Nếu không có cậu, tớ chắc không biết phải làm sao.”

Tôi mỉm cười, giọng run run: “Không có gì… cậu ổn rồi, là tốt rồi.”

Trở về phòng trọ, tôi ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên cuốn nhật ký. Tôi viết:

"Hôm nay, tớ thấy cậu khóc. Lần đầu tiên, tớ thấy cậu yếu đuối đến vậy. Tim tớ đau nhói, nhưng tớ biết, mình không thể bộc lộ tình cảm. Một giọt nước mắt của cậu cũng đủ khiến tớ mất ngủ, đủ để tớ cảm nhận sâu sắc nỗi đau đơn phương này. Tớ muốn nói với cậu rằng… tớ luôn ở đây, luôn lắng nghe, nhưng không thể nói ra rằng tớ yêu cậu. Tớ phải mạnh mẽ, phải kiên nhẫn… vì tình bạn, vì tình yêu thầm lặng."

Đêm khuya, khi mọi thứ chìm vào im lặng, tôi nhận ra rằng yêu thầm không phải lúc nào cũng là nỗi buồn. Nó còn là sự đồng hành âm thầm, là sức mạnh để chấp nhận nỗi đau và vẫn ở bên người mình yêu. Nhưng hôm nay, nỗi đau ấy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những giọt nước mắt âm thầm của cậu đã khắc sâu vào trái tim tôi, nhắc nhở rằng tình yêu đơn phương vừa ngọt ngào vừa khốc liệt, và tôi sẽ phải kiên nhẫn bước qua từng ngày, từng khoảnh khắc bên cậu – dù tim tôi có nhói lên hàng trăm lần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×