người bạn thân lâu năm

Chương 8: Sự nhầm lẫn của cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều thứ sáu, bầu trời xám xịt, gió thổi nhẹ, mang theo mùi cỏ dại và mưa rào vừa tạnh. Tôi bước chân đến lớp, tâm trạng lẫn lộn giữa hạnh phúc vì được ở gần cậu và lo lắng về những cảm xúc mình không thể giấu nổi.

Cậu đang đứng ngoài sân, nói chuyện với Lan. Nhìn cảnh tượng ấy, trái tim tôi lại nhói lên, một cảm giác ghen tuông âm thầm trỗi dậy. Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Mai, hãy bình tĩnh. Chỉ là bạn thôi mà.

Tiết học bắt đầu, nhưng tôi khó tập trung. Cả buổi sáng, mắt tôi cứ lén nhìn cậu, chú ý từng cử chỉ, từng nét mặt. Khi cậu mỉm cười, tôi bỗng thấy tim mình như muốn vỡ vụn.

Giờ ra chơi, cậu nhờ tôi giúp chuẩn bị một bài thuyết trình nhóm. Trong lúc cùng nhau sắp xếp tài liệu, tôi vô tình chạm tay vào tay cậu. Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập mạnh, khuôn mặt nóng bừng. Cậu ngước lên nhìn tôi, ánh mắt hơi lạ, như vừa nhận ra điều gì. Tôi lúng túng, cố lảng tránh, nhưng câu chuyện giữa chúng tôi vẫn tiếp tục.

“Cậu… cậu sao vậy, Mai?” cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Tôi lắp bắp: “À… không có gì… chỉ là… tài liệu hơi nặng thôi.”

Cậu cười, gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn lóe lên một tia nghi ngờ. Tôi biết mình vừa để lộ một phần cảm xúc, dù chỉ vô tình.

Buổi chiều, khi nhóm thuyết trình, tôi vẫn giữ khoảng cách, nhưng trong lòng là một cơn bão cảm xúc. Tôi nhìn cậu và Lan trò chuyện, ánh mắt cậu sáng lên khi nghe cô ấy nói. Tim tôi nhói lên, một nỗi đau ngọt ngào, vừa muốn bước tới, vừa muốn lẩn trốn.

Sau giờ học, chúng tôi đi về cùng nhau. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân trên đường vắng. Cậu bất ngờ quay sang tôi: “Mai… hôm nay, tớ thấy cậu hơi khác. Có chuyện gì sao?”

Tôi mím môi, lúng túng, không biết trả lời thế nào. “À… không, chỉ là hôm nay tớ hơi mệt thôi.”

Cậu nhìn tôi, ánh mắt nghiêng, nhưng rồi mỉm cười nhẹ: “Ừ, chắc là vậy. Tớ chỉ thấy cậu lạ hơn bình thường thôi.”

Trên đường về, tôi không thể ngăn nổi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Khoảnh khắc chạm tay hôm nay, dù chỉ là vô tình, đã khiến mối quan hệ của chúng tôi trở nên phức tạp. Tôi biết, nếu không cẩn thận, tình cảm đơn phương có thể bị phát hiện, hoặc ít nhất, khiến cậu nhìn tôi khác đi.

Tối về, ngồi bên cửa sổ, tôi viết vào nhật ký:

"Hôm nay, tớ vô tình để lộ một chút quan tâm. Cậu có nhận ra không? Hay chỉ là tớ tưởng tượng ra? Dù sao, tớ biết rằng cảm xúc của mình đang trở nên khó kiểm soát. Một lần vô tình chạm tay, một ánh mắt lạ… đủ làm tim tớ loạn nhịp. Liệu cậu sẽ nhìn tớ khác đi? Hay tình bạn quý giá này sẽ không còn như trước?"

Nhưng trong nỗi lo lắng đó, tôi cũng nhận ra một điều: tình yêu đơn phương không chỉ là nỗi đau âm thầm, mà còn là sự cảnh giác, là học cách kiềm chế cảm xúc, là học cách yêu mà không để người kia biết. Và chính sự nhầm lẫn nhỏ hôm nay sẽ là bước ngoặt, khiến cả hai chúng tôi phải đối mặt với những cảm xúc thật sự sâu kín.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường rọi qua cửa sổ, tôi biết rằng từ hôm nay, mỗi khoảnh khắc bên cậu đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Tôi sẽ phải cẩn trọng, học cách che giấu cảm xúc, nhưng đồng thời, cũng không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã rung động quá sâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×