Buổi sáng đầu thu, nắng chưa gay gắt nhưng đủ làm căn nhà nhỏ nơi ngoại ô sáng bừng. Minh đã tỉnh giấc từ lúc năm giờ rưỡi, một thói quen gần như cố định suốt mấy năm nay. Anh dậy sớm không phải vì mất ngủ, cũng chẳng phải vì bị ai thúc ép, mà đơn giản là để tranh thủ chút thời gian yên tĩnh trước khi guồng quay công việc cuốn đi.
Anh xuống bếp, bật ấm nước, cẩn thận cho vào ít trà Thái Nguyên mà ba mẹ ở quê gửi lên. Thói quen uống trà mỗi sáng giúp Minh tỉnh táo, đồng thời mang lại cho anh cảm giác gắn kết với gia đình gốc rễ. Mùi trà thơm dìu dịu lan tỏa, phủ đầy gian bếp nhỏ nhưng gọn gàng. Trong lúc đợi nước sôi, Minh mở laptop, nhanh chóng lướt qua mấy email từ đồng nghiệp. Công việc trong ngành xây dựng vốn áp lực, hồ sơ đấu thầu, bản vẽ kỹ thuật, lịch trình công trình… tất cả chất chồng. Nhưng Minh chưa bao giờ để bản thân gục ngã trước khối lượng công việc đó. Anh vốn tin rằng, đàn ông trưởng thành phải biết gánh vác, dẫu có vất vả đến đâu cũng phải cố để vợ con được sung túc.
“Anh ơi, con sắp muộn học rồi.” – giọng Lan vang lên từ phòng ngủ, hơi the thé nhưng cũng rất quen thuộc.
Minh giật mình nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ ba mươi. Anh vội vàng tắt laptop, bước vào chuẩn bị bữa sáng. Cũng chẳng cầu kỳ, chỉ là tô cháo thịt băm hâm lại từ tối qua, thêm vài lát hành hoa xanh mướt. Cậu con trai sáu tuổi, tên Khôi, ngồi ngáp ngắn ngáp dài bên bàn ăn. Thấy con uể oải, Minh vừa bưng cháo vừa xoa đầu:
– Ăn nhanh đi con, ba đưa tới trường rồi mới đi làm.
Khôi dụi mắt, ngồi thẳng lưng, đôi mắt đen láy chớp chớp. Thằng bé là niềm tự hào lớn nhất của Minh, là nguồn động lực giúp anh vượt qua bao mệt mỏi nơi công trường.
Lan bước ra sau tiếng gọi. Cô mặc chiếc váy ngủ mỏng, tóc dài buông xõa. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ hắt lên gương mặt mảnh mai, vẫn giữ được vẻ đẹp rạng ngời dù đã là mẹ một con. Minh thoáng ngắm vợ, lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.
Ngày trước, khi mới cưới, bạn bè thường trêu Minh: “Ông may thật, lấy được cô vợ vừa đẹp vừa giỏi, đúng là phước ba đời.” Minh chỉ cười hiền, nhưng trong lòng luôn cảm thấy tự hào. Lan không chỉ khéo léo trong ứng xử mà còn biết vun vén, quán xuyến nhà cửa chu đáo. Bên ngoài, ai cũng ngưỡng mộ vợ chồng họ, xem như hình mẫu của một gia đình trẻ lý tưởng.
– Anh lại thức khuya nữa hả? – Lan vừa rót sữa cho con vừa liếc Minh. – Da dẻ xuống sắc thấy rõ. Làm gì thì cũng phải giữ sức khỏe, đừng có tham công tiếc việc quá.
– Ừ, anh biết rồi. – Minh mỉm cười, không muốn làm không khí buổi sáng thêm nặng nề.
Lan khẽ bĩu môi, không nói thêm. Cô quay sang chỉnh lại cổ áo cho con trai, dịu dàng dặn dò:
– Con nhớ nghe lời cô giáo, không được chạy nhảy nghịch ngợm nhiều nhé.
– Dạ. – Khôi gật gù, rồi cắm cúi ăn cháo.
Sau bữa sáng, Minh dắt xe ra cổng. Ngôi nhà cấp bốn nhỏ nhắn nhưng mới được sửa sang lại, tường sơn màu kem sáng, mái ngói đỏ. Đó là tài sản lớn nhất mà vợ chồng anh mua được sau nhiều năm dành dụm, thêm chút vay mượn. Mỗi tháng, Minh phải trả góp một khoản không nhỏ, nhưng anh chưa bao giờ thấy đó là gánh nặng. Ngược lại, mỗi khi nhìn thấy vợ con sống thoải mái trong ngôi nhà này, anh thấy mọi cố gắng đều xứng đáng.
Trên đường đưa con đến trường, Minh không khỏi mỉm cười khi nghe Khôi kể chuyện linh tinh: nào là thằng bạn lớp trưởng hay méc cô giáo, nào là hôm qua tập thể dục suýt ngã, nào là muốn được đi công viên vào cuối tuần. Những chuyện nhỏ nhặt ấy lại khiến Minh cảm thấy đời sống này thật bình yên.
Để con xuống cổng trường, Minh đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chạy lon ton vào lớp, trong lòng chợt dâng lên niềm hãnh diện khó tả. Anh tự nhủ: “Chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, trả hết nợ nhà, dành dụm chút ít, thì vợ con sẽ chẳng bao giờ phải thiếu thốn gì. Cái gì cũng có thể mất, nhưng gia đình này thì tuyệt đối không.”
Anh đâu hay rằng, chính lúc bản thân đang hân hoan với viễn cảnh tương lai, những vết nứt nhỏ trong hôn nhân đã bắt đầu xuất hiện. Những vết nứt ấy, ban đầu mong manh đến mức khó nhận ra, nhưng từng ngày, từng giờ, chúng sẽ lớn dần, ăn sâu, rồi biến thành khoảng cách không gì lấp nổi.
Đặt chân vào công ty, Minh lao ngay vào công việc, chẳng mảy may nghĩ đến chuyện khác. Với anh, cuộc sống hiện tại giống như một guồng quay đã định sẵn: sáng đưa con đi học, ngày vùi đầu vào dự án, tối về quây quần ăn cơm cùng vợ con. Sự lặp lại ấy, tưởng chừng là nền tảng vững chắc của hạnh phúc, nhưng cũng chính là thứ có thể giết chết dần cảm xúc trong hôn nhân nếu thiếu sự sẻ chia và quan tâm đúng mực.
Trong mắt Minh, cuộc đời vẫn đang diễn ra trọn vẹn, đủ đầy. Nhưng ở đâu đó trong đôi mắt của Lan, đôi khi đã thoáng qua những tia nhìn khó hiểu – mệt mỏi, chán chường, và cả khao khát được đổi thay.
Anh vẫn chưa nhận ra…