So với nhiều phụ nữ cùng tuổi, Lan luôn nổi bật ở bất cứ nơi nào cô xuất hiện. Không chỉ bởi gương mặt sáng, nước da trắng ngần hay dáng người mảnh mai, mà còn vì cách cô ứng xử nhẹ nhàng, duyên dáng. Ở tuổi ba mươi, sau khi sinh con, cô vẫn giữ được nét thanh xuân khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Ngày còn đi học đại học, Lan từng được gọi là “hoa khôi của lớp”. Biết bao chàng trai theo đuổi, nhưng cuối cùng cô chọn Minh – một chàng trai bình thường, không phải giàu có hay bảnh bao nhất, nhưng chân thành, hiền lành, lại luôn đặt cô lên hàng đầu. Lúc ấy, bạn bè của Lan không ít người ngạc nhiên. “Cậu có nhiều lựa chọn tốt hơn mà, sao lại chọn anh chàng tỉnh lẻ ấy?” – họ hỏi. Lan chỉ cười: “Mình không cần hào nhoáng, mình cần một người đàn ông thật sự vì mình.”
Quyết định ấy đưa cô về làm vợ Minh, rồi thành mẹ của bé Khôi. Những năm đầu, cuộc sống của họ dẫu còn khó khăn nhưng tràn ngập tiếng cười. Lan thường nấu những bữa cơm giản dị mà ấm áp, hay cùng chồng dọn dẹp căn phòng trọ bé xíu, rồi mơ về ngôi nhà riêng trong tương lai. Những điều nhỏ bé ấy, trong mắt Minh, là hạnh phúc.
Khi mua được căn nhà hiện tại, Lan như hóa thân thành “người vợ lý tưởng” trong mắt họ hàng, bạn bè. Cô khéo tay, biết trang trí, sắp xếp khiến ngôi nhà lúc nào cũng gọn gàng, sáng sủa. Cô cũng ăn nói lễ phép, biết đối nhân xử thế. Mỗi dịp giỗ tết, họ hàng đều khen Minh “có phước lấy được vợ hiền”. Bạn bè thì bảo: “Lan mà ở nhà thì khỏi thuê giúp việc, vừa đẹp vừa đảm đang.”
Lan dường như biết cách để vừa lòng tất cả mọi người. Cô khéo léo với bố mẹ chồng, quan tâm đến họ như cha mẹ ruột. Với bạn bè của Minh, cô luôn tươi cười, chuyện trò duyên dáng. Thậm chí đồng nghiệp của Minh nhiều lần bóng gió: “Ông Minh giữ vợ cẩn thận nhé, người đâu mà vừa xinh vừa giỏi.” Mỗi lần nghe thế, Minh chỉ cười, ngực phồng lên vì tự hào.
Nhưng ẩn sau bề ngoài hoàn hảo ấy, Lan lại bắt đầu thấy trong lòng trống trải.
Từ ngày Minh chuyển lên chức trưởng nhóm dự án, anh bận rộn hơn hẳn. Những buổi tối về muộn, những cuối tuần vẫn phải ôm bản vẽ, dần trở thành thói quen. Lan nhiều lần góp ý:
– Anh lúc nào cũng công việc công việc. Nhà này đâu chỉ có gạch đá, còn có em với con nữa chứ.
Minh thường xoa dịu:
– Anh cố gắng thêm chút nữa thôi. Mai này trả xong nợ, mình sẽ thong thả hơn. Em chịu khó nhé.
Lan im lặng, không nói gì thêm, nhưng trong lòng dần xuất hiện cảm giác bị bỏ rơi. Cô vẫn tiếp tục vai diễn “người vợ lý tưởng”: cơm nước chu toàn, quần áo phẳng phiu, nhà cửa ngăn nắp. Ai nhìn vào cũng bảo Minh là người đàn ông may mắn. Nhưng chỉ Lan biết, có những đêm cô nằm một mình, xoay người nhìn sang bên cạnh, thấy chồng vẫn còn cặm cụi trên máy tính, ánh mắt không hề hướng về mình.
Lan bắt đầu dành nhiều thời gian chăm chút bản thân hơn. Cô đăng ký lớp yoga, thường xuyên ra tiệm spa, mua thêm vài bộ váy mới. Minh thấy vậy thì vui, nghĩ đơn giản vợ thích làm đẹp, cũng chẳng mấy để tâm. Anh không biết rằng, sâu trong lòng Lan đang mong chờ một sự chú ý, một lời khen, một cái ôm từ người chồng mà lâu rồi cô không nhận được.
Những người hàng xóm xung quanh vẫn khen:
– Vợ Minh khéo lắm, vừa đẹp vừa giỏi. Anh đúng là có phước.
Mỗi lần nghe vậy, Lan chỉ mỉm cười. Nhưng khi cánh cửa nhà khép lại, nụ cười ấy biến mất, thay vào đó là ánh nhìn trống rỗng vào gương. “Người vợ lý tưởng” – ba chữ ấy vang trong đầu cô như một lời nhắc nhở, nhưng đồng thời cũng như một gông cùm.
Lan cảm thấy mình giống như một diễn viên, ngày ngày khoác lên chiếc mặt nạ hoàn hảo để diễn cho thiên hạ xem. Nhưng khi tấm màn khép lại, cô chỉ thấy bản thân đơn độc. Sự cô đơn ấy, ngày một lớn dần, khiến trong trái tim cô xuất hiện những khoảng trống mà chính Minh cũng không nhận ra.
Và rồi, trong một buổi chiều bất chợt, định mệnh đưa cô gặp lại một cái tên từ quá khứ – một người đàn ông đã từng theo đuổi cô, nay đã thành đạt, giàu có, và sẵn sàng mang đến cho cô sự quan tâm mà cô khao khát…
Lan chưa biết, đó sẽ là bước ngoặt khiến cuộc đời mình rẽ sang một hướng khác, và cũng là mầm mống cho chuỗi bi kịch không thể quay đầu.