người chồng bị phản bội

Chương 10: Lời cảnh báo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, Minh vừa tan ca thì nhận được cuộc gọi từ Tuấn – bạn thân từ thời đại học. Tuấn làm kinh doanh bất động sản, tính tình xởi lởi, thẳng thắn, nhưng ít khi xen vào chuyện riêng của Minh. Vậy nên khi nghe Tuấn nói qua điện thoại:

– Này, rảnh không? Ra quán cà phê gần công ty cũ của tụi mình đi, có chuyện muốn nói.

Giọng Tuấn khác thường, nặng nề và do dự. Minh thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lời.

Quán cà phê vẫn như xưa, góc bàn cạnh cửa sổ, nơi ngày trước hai người hay tụ tập bàn chuyện khởi nghiệp. Tuấn đã ngồi chờ, tay cầm ly cà phê nhưng chưa uống giọt nào. Thấy Minh đến, Tuấn gật đầu chào, ánh mắt hơi tránh đi.

– Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế? – Minh hỏi, đặt cặp xuống ghế.

Tuấn im lặng vài giây, rồi thở dài:

– Minh à… Mày giữ vợ đi. Tao thấy dạo này Lan hay đi với một người đàn ông lạ.

Câu nói ấy rơi xuống như hòn đá nặng nề, làm tim Minh khựng lại. Anh cau mày:

– Mày nói gì cơ?

– Tao không muốn xen vào, nhưng tình cờ mấy lần tao đi gặp khách, thấy Lan đi cùng một người đàn ông. Xe hơi, ăn mặc bảnh bao. Không phải một lần đâu, ít nhất ba lần. – Tuấn nhìn thẳng vào mắt Minh. – Mày hiểu ý tao chứ?

Minh siết chặt bàn tay. Trong đầu anh thoáng hiện lên những lần Lan chải chuốt, những tin nhắn mập mờ, và cả buổi tối cô mặc chiếc váy xanh. Tất cả bỗng như ghép lại thành một bức tranh mà anh không muốn tin.

– Có thể… chỉ là bạn bè thôi. – Minh nói, giọng nghèn nghẹn.

Tuấn lắc đầu, ánh mắt đầy ái ngại:

– Tao mong thế. Nhưng cảm giác không đơn giản vậy đâu. Cái cách hai người họ nhìn nhau… Minh à, mày đừng chủ quan.

Không khí rơi vào im lặng. Tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên từ loa quán, nhưng trong lòng Minh chỉ còn là một khoảng trống hỗn loạn. Anh bưng ly cà phê, nhấp một ngụm, vị đắng lan ra nơi đầu lưỡi, nghèn nghẹn như thể nghìn mũi kim châm.

Đêm hôm đó, Minh ngồi trong phòng khách, đèn tắt, chỉ còn ánh sáng mờ hắt ra từ ngoài đường. Lan đi làm về muộn, thấy chồng vẫn ngồi đó, thoáng khựng lại:

– Anh chưa ngủ à?

– Ừ… bận chút việc. – Minh đáp, giọng đều đều, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của vợ.

Lan đặt túi xuống, đi thẳng vào phòng, không hỏi thêm gì. Dáng vẻ ấy càng khiến lòng Minh rối bời. Anh nhớ lời Tuấn: “Mày giữ vợ đi.” Lời cảnh báo ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một nhát dao cứa vào tim.

Ngày hôm sau, trong lúc làm việc, Minh liên tục mất tập trung. Đồng nghiệp gọi ba lần anh mới giật mình đáp. Anh mở điện thoại, nhìn vào hình nền là ảnh gia đình: Lan, cậu con trai nhỏ, và anh trong chuyến du lịch biển. Nụ cười rạng rỡ của vợ chồng ngày ấy bỗng trở nên xa lạ.

Một phần trong Minh muốn tin Tuấn chỉ nhìn nhầm. Nhưng một phần khác lại thì thầm: Không có lửa làm sao có khói.

Tối đến, Minh quyết định dò hỏi khéo. Khi cả nhà đang ăn cơm, anh giả vờ hỏi:

– Hôm qua em đi đâu mà về muộn thế?

Lan thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng đáp:

– À, em đi gặp đối tác để bàn chuyện công việc thôi.

Minh nhìn vợ, cố tìm một kẽ hở trong ánh mắt, nhưng Lan điềm nhiên gắp thức ăn cho con, giọng bình thản.

– Công việc gì mà về tận gần mười giờ? – Anh buột miệng hỏi thêm.

Lan chau mày:

– Anh làm sao thế? Em đi làm chứ đi đâu? Anh không tin em à?

Câu hỏi bật ra như mũi dao, khiến Minh nghẹn lại. Anh im lặng, không dám hỏi thêm. Bởi trong sâu thẳm, anh sợ câu trả lời.

Đêm khuya, Minh ngồi ngoài ban công, hút thuốc – thứ anh đã bỏ từ ngày Lan mang thai, nay lại cầm lên. Khói thuốc quẩn quanh, cay xè mắt. Anh nhớ đến lời Tuấn, nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt của Lan, nhớ đến khoảng cách đang ngày một lớn.

Một câu hỏi cứ dồn ép trong tâm trí: Liệu hôn nhân này đang tuột khỏi tay anh rồi sao?

Anh nhắm mắt, cố trấn an: Chưa chắc… có thể chỉ là bạn. Có thể Lan chỉ muốn tìm sự mới mẻ. Có thể mình nghĩ quá nhiều.

Nhưng tận sâu trong lòng, Minh biết: hạnh phúc vốn mong manh. Và khi đã có kẻ thứ ba xuất hiện, mọi lý do, mọi lời giải thích đều chỉ là bức màn mỏng, có thể rách bất cứ lúc nào.

Kết thúc ngày hôm đó, Minh tự nhủ: Mình phải tìm hiểu. Mình không thể nhắm mắt làm ngơ nữa.

Và từ khoảnh khắc ấy, trong lòng Minh đã gieo mầm cho một quyết định: theo dõi, và tìm ra sự thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×