người chồng bị phản bội

Chương 9: Những ngày xưa cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh nằm trên giường, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên trần nhà. Bên cạnh, Lan quay lưng, hơi thở đều đều nhưng lại xa vời như một thế giới khác. Anh khẽ xoay người, nhìn vào khoảng trống giữa hai vợ chồng. Khoảng trống ấy nhỏ thôi, chỉ vài gang tay, nhưng trong lòng Minh, nó như một hố sâu hun hút không cách nào lấp đầy.

Anh nhắm mắt lại. Và những ký ức xa xưa chợt ùa về, rõ mồn một.

Ngày ấy, Minh mới ra trường, còn Lan là cô sinh viên năm cuối. Anh gặp cô lần đầu trong một buổi sinh hoạt câu lạc bộ tình nguyện. Lan mặc chiếc áo thun trắng, quần jeans giản dị, mái tóc buộc gọn sau gáy. Khi cười, đôi mắt cô cong lên như vầng trăng non, khiến anh nhìn một lần đã không thể quên.

– Anh có thể phụ em chia đồ ăn cho mấy bé được không? – Lan hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút.

Minh gật đầu, tim đập dồn dập. Lần đầu tiên anh thấy một người con gái có thể vừa bình dị vừa rực rỡ đến thế.

Sau hôm đó, anh tìm cách bắt chuyện nhiều hơn, đi cùng nhóm bạn để có cơ hội gặp Lan. Còn Lan, dường như cũng chẳng ngại ngần, luôn cười khi thấy anh xuất hiện.

Rồi một buổi chiều mưa, Minh mạnh dạn che ô cho Lan trên đường về ký túc. Hai người đi chung dưới làn mưa tầm tã, và anh đã run run thốt ra:

– Lan này… anh thích em.

Cô ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút bối rối. Một lát sau, Lan mỉm cười, gật đầu. Chỉ một cái gật đầu ấy thôi, Minh đã thấy mình có cả bầu trời.

Tiếng xe máy từ ngoài đường vọng vào kéo Minh trở lại hiện tại. Anh mở mắt, nhìn sang người vợ đang nằm cách mình vài gang. Vẫn là Lan đó, nhưng nụ cười ngày nào đã biến mất từ khi nào chẳng rõ.

Minh khẽ thở dài, đưa tay vuốt trán.

Những ngày yêu nhau, họ từng đi đâu cũng có nhau. Những tối cuối tuần, Minh chở Lan dạo quanh hồ, ăn một que kem rẻ tiền cũng thấy ngọt ngào. Lan từng vòng tay ôm anh từ phía sau, dụi đầu vào lưng anh khẽ nói:

– Em chỉ cần thế này thôi, đơn giản, nhưng là mãi mãi.

Minh khi ấy tin chắc rằng anh sẽ giữ được lời hứa ngầm đó, rằng tình yêu của họ đủ mạnh để vượt qua tất cả.

Nhưng giờ đây, trên bàn ăn, Lan hờ hững buông đũa. Trong phòng ngủ, cô quay lưng lại với anh. Trong những tin nhắn vụng trộm, có những câu chữ mập mờ mà anh không dám đối diện.

Minh chợt thấy chua xót. Có phải anh đã quá mải mê công việc, mải mê kiếm tiền mua nhà, lo cho tương lai, mà quên mất rằng điều Lan cần là một người chồng biết lắng nghe, một bữa cơm đúng giờ, một cái ôm sau ngày dài mệt mỏi?

Anh nhớ có lần Lan trách yêu:

– Anh lúc nào cũng nói “để sau này”, còn em thì chỉ cần “ngay bây giờ”.

Khi ấy Minh chỉ cười, nghĩ rằng cô nói vu vơ. Nhưng giờ đây, nhớ lại, anh thấy đó chẳng phải lời đùa cợt, mà là một tiếng kêu cứu mà anh đã bỏ lỡ.

Đêm khuya, Minh lặng lẽ ngồi dậy, bước ra ban công. Gió đêm thổi qua, se lạnh. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhìn xuống những ánh đèn đường mờ ảo. Trong ký ức, hình ảnh Lan ngày xưa lại hiện về: một cô gái ngây thơ, mắt sáng long lanh, cười rạng rỡ khi nhận bông hồng đầu tiên từ tay anh.

Anh tự hỏi: Người con gái ấy, giờ còn đâu? Và người phụ nữ đang nằm trong phòng kia, có còn yêu anh như thuở ban đầu?

Minh siết chặt bàn tay, cố níu lại chút hy vọng. Nhưng sâu trong lòng, anh biết, tình yêu ngày ấy – thứ khiến anh và Lan gắn kết – đang dần bị những khoảng cách, sự vô tâm, và có lẽ… cả một người thứ ba, bào mòn từng chút một.

Trời về khuya, Minh quay lại giường. Anh nằm xuống, cố nhắm mắt. Nhưng ký ức và hiện tại cứ thay phiên nhau hiện ra, như một cuốn phim tua chậm, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn.

Lan vẫn quay lưng, hơi thở đều đặn. Minh khẽ thì thầm, như nói với chính mình:

– Lan à… Anh nhớ em của ngày xưa.

Không có tiếng trả lời. Chỉ còn lại sự im lặng nặng nề, phủ lên cả căn phòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×