Ngôi nhà của gia đình Thịnh Cường không phải là một căn nhà, mà là một pháo đài của sự hoàn hảo. Nằm trên ngọn đồi biệt lập nhìn xuống toàn cảnh thành phố, nó được xây dựng bằng kính và thép, tỏa ra hào quang lạnh lẽo của quyền lực và sự giàu có. Bên trong, mọi thứ đều được sắp xếp tỉ mỉ, từ những tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch Ý đến những chậu cây bonsai quý hiếm, được chăm sóc kỹ lưỡng đến từng chiếc lá. Nhưng sự hoàn hảo đó chỉ là một lớp vỏ. Sâu thẳm bên trong, có một khoảng trống mà tiền bạc không thể lấp đầy.
Khoảng trống đó mang tên Thiên Ân.
Thiên Ân đến với gia đình Thịnh Cường khi cậu bé mới ba tuổi, được bọc trong một chiếc chăn len mềm mại và được trao tận tay bà Mỹ Lệ, người phụ nữ luôn khát khao có một đứa con thứ hai. Sau khi sinh Vĩnh Khang, bà Mỹ Lệ không thể có thêm con. Giấc mơ về một gia đình trọn vẹn của bà tan vỡ, cho đến khi một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện, mang đến cho bà một niềm hy vọng mong manh. Người phụ nữ đó chỉ nói vài lời bí ẩn, về một đứa trẻ đặc biệt, một món quà và một trách nhiệm. Bà Mỹ Lệ không quan tâm. Bà chỉ thấy một đứa bé với đôi mắt to tròn, đen láy và khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Bà đặt cậu bé vào chiếc nôi bằng gỗ sồi trạm trổ tinh xảo, trong một căn phòng được trang trí bằng giấy dán tường màu xanh nhạt. Đó là một chiếc nôi vàng, nhưng Thiên Ân không biết rằng, nó cũng là một nhà tù vàng.
Những ngày đầu, mọi thứ đều giống như trong truyện cổ tích. Bà Mỹ Lệ và ông Thịnh Cường ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Họ đặt tên cho cậu bé là Thiên Ân, nghĩa là "ơn huệ của trời." Họ dành cho cậu bé tất cả tình yêu thương mà một đứa trẻ mong muốn. Ông Cường bế cậu bé lên vai, dạo quanh khu vườn rộng lớn. Bà Mỹ Lệ ôm cậu bé vào lòng, hát những khúc hát ru ngọt ngào. Và chính những cái ôm đó, những cái chạm đầy tình yêu thương đó, đã trở thành sự khởi đầu của bóng tối.
Sự kiện đầu tiên xảy ra trong một buổi sáng đầy nắng. Ông Cường, vốn là một người đàn ông khỏe mạnh, bỗng dưng cảm thấy một cơn ớn lạnh kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Đó không phải là một cơn ớn lạnh bình thường. Nó giống như một loại năng lượng vô hình đang rút cạn sự sống của ông. Trong khi đó, khu vườn bonsai mà ông yêu quý bỗng dưng héo rũ một cách bất thường. Những chiếc lá xanh mướt đột ngột chuyển sang màu vàng và rụng xuống, chỉ sau một đêm. Ông Cường đổ lỗi cho thời tiết. Ông không thể nào ngờ rằng, sự suy nhược của ông lại có liên quan đến việc ông đã bế đứa con nuôi của mình đi dạo quanh vườn vào buổi tối hôm trước.
Sự kiện thứ hai, đau lòng hơn, xảy ra khi Thiên Ân năm tuổi. Cậu bé, trong một khoảnh khắc vô tư, chạy đến ôm chặt lấy bà Mỹ Lệ, bày tỏ tình yêu con trẻ của mình. Vào đúng khoảnh khắc đó, bà Mỹ Lệ cảm thấy một cơn đau nhói ở tim. Bà bất ngờ ngất xỉu. Bác sĩ tư gia được triệu tập ngay lập tức. Họ chẩn đoán bà bị một cơn đột quỵ nhỏ. Từ đó trở đi, bà Mỹ Lệ phải sống chung với chứng suy tim. Bà trở nên xanh xao, mệt mỏi và thường xuyên phải nằm trên giường. Ông Cường, vì lo lắng cho vợ, đã hạn chế sự tiếp xúc của Thiên Ân với bà. Cậu bé, với bản năng nhạy bén của mình, bắt đầu cảm thấy rằng sự gần gũi của mình là nguy hiểm.
Vĩnh Khang, anh trai nuôi của Thiên Ân, là người duy nhất nhìn thấy sự bất thường này. Anh hơn Thiên Ân bảy tuổi, và đã đủ lớn để nhận ra mối liên hệ giữa sự xuất hiện của em trai và những sự kiện kỳ lạ. Anh thấy cha mẹ mình trở nên yếu ớt hơn, thấy những chậu hoa yêu thích của mẹ bị héo úa một cách không thể giải thích. Vĩnh Khang bắt đầu xa lánh Thiên Ân. Anh không ghét em trai, nhưng anh sợ hãi một điều gì đó mà anh không thể gọi tên. Sự sợ hãi của Vĩnh Khang trở thành một bức tường vô hình, ngăn cách cậu bé với đứa em trai đầy bí ẩn.
Thiên Ân lớn lên trong một thế giới của sự mâu thuẫn. Cậu được bao bọc trong vật chất, nhưng lại bị giam cầm trong một sự cô độc cảm xúc. Cậu bé hiểu rằng mình không được phép thể hiện tình yêu, không được phép ôm mẹ, không được phép nắm tay cha. Bất cứ khi nào một cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy, cậu bé đều phải đè nén nó xuống. Nếu Vĩnh Khang tặng cậu một món đồ chơi, cậu sẽ nhận nó một cách lặng lẽ. Nếu bà Mỹ Lệ muốn ôm cậu, cậu sẽ nhẹ nhàng lùi lại. Cuộc sống của cậu bé trở thành một vở kịch câm của tình cảm, nơi sự thể hiện tình yêu bị trừng phạt bằng sự đau khổ của người khác.
Nhưng Lời Nguyền Giao Dịch không chỉ là một sự trao đổi sinh lực. Nó cũng mang đến một khả năng chữa lành bất ngờ. Một lần, trong khi Vĩnh Khang bị ngã xe đạp và bị trầy xước đầu gối, Thiên Ân đã vô thức chạm vào vết thương của anh. Vết thương ngay lập tức lành lại, một cách kỳ diệu. Nhưng Thiên Ân ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói ở tim, và anh trai cậu, Vĩnh Khang, trở nên kiệt sức đến nỗi ngất đi. Từ đó trở đi, Thiên Ân hiểu rằng, khả năng của cậu là một lưỡi dao hai lưỡi. Nó có thể cứu sống, nhưng nó cũng có thể lấy đi sự sống.
Trong một lần dọn dẹp phòng, Thiên Ân tìm thấy một chiếc hộp nhỏ cũ kỹ. Bên trong là một chiếc khăn tay cũ, và một cuốn sổ tay nhỏ đã ố vàng. Đây là những thứ mà người phụ nữ lạ mặt đã để lại cùng với cậu bé. Cuốn sổ tay không được viết bằng ngôn ngữ thông thường. Thiên Ân, với một trực giác kỳ lạ, đã có thể đọc được nó. Cuốn sổ ghi chép về một huyết thống cổ xưa, về Lời Nguyền Giao Dịch, và về một sự thật khủng khiếp: lời nguyền này được kích hoạt bởi tình yêu. Nó là một loại năng lượng giao dịch: trao đổi sự chữa lành, sự sống, nhưng phải trả bằng sinh lực của người trao tặng tình yêu. Và Thiên Ân chính là người mang lời nguyền đó.
Cậu bé đã hiểu. Cuộc sống của cậu không phải là một sự trừng phạt, mà là một sự giam cầm. Cậu bị giam cầm trong chính con người mình, trong chính những cảm xúc mà cậu không được phép bộc lộ. Chiếc nôi vàng, ngôi nhà hoàn hảo, và tình yêu của gia đình Thịnh Cường đã trở thành một nhà tù cảm xúc, nơi cậu phải sống một cuộc đời lặng lẽ, không được phép yêu.
Một buổi tối, khi ông Cường trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, ông thấy Thiên Ân đang ngồi một mình trong phòng khách. Ông đi đến, định ôm lấy con. Cậu bé Thiên Ân, đã mười lăm tuổi, bỗng nhiên lùi lại. Đôi mắt cậu toát lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.
"Con sao vậy, Thiên Ân?" ông Cường hỏi, giọng ông đầy lo lắng.
Thiên Ân không nói gì. Cậu bé chỉ lắc đầu và chạy lên phòng. Ông Cường cảm thấy đau nhói. Ông không biết rằng, ở trên lầu, Thiên Ân đang ngồi khóc một mình, tự trách bản thân vì đã làm cha buồn. Cậu bé biết rằng, tình yêu của ông Cường dành cho cậu càng lớn, lời nguyền sẽ càng hoạt động mạnh mẽ, và ông sẽ càng suy nhược. Và cậu bé biết, cậu phải tự cô lập mình hoàn toàn để bảo vệ những người cậu yêu thương.
Đó là sự khởi đầu của vỏ bọc hoàn hảo mà Thiên Ân sẽ xây dựng. Một vỏ bọc lạnh lùng, xa cách, để bảo vệ gia đình khỏi chính bản thân mình. Nhưng Thiên Ân không biết rằng, có một cô gái lạc quan, vô tư, sẽ xuất hiện và phá vỡ tất cả những bức tường đó, đưa cậu đối diện với định mệnh của mình.