Sau sự kiện Thiên Ân vô tình gây ra cơn đột quỵ nhỏ cho bà Mỹ Lệ, bầu không khí trong căn biệt thự Thịnh Cường trở nên nặng nề như chì. Tình yêu không biến mất, nhưng nó bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc mang tên sợ hãi. Thiên Ân, giờ đã chín tuổi, không cần ai phải nói; cậu bé hiểu rằng sự tồn tại của cậu là mối đe dọa đối với hạnh phúc và sức khỏe của gia đình.
Sự Suy Nhược Của Ông Cường
Người bị ảnh hưởng nặng nề nhất là ông Thịnh Cường. Ông vốn là một doanh nhân sắt đá, người đã xây dựng đế chế tài chính từ hai bàn tay trắng. Nhưng trong vòng bốn năm kể từ khi Thiên Ân xuất hiện, sức khỏe của ông bắt đầu xuống dốc không phanh. Ban đầu là những cơn sốt cao bất chợt không rõ nguyên nhân, sau đó là chứng mất ngủ mãn tính và sự kiệt sức kéo dài.
Mọi xét nghiệm y khoa đều cho kết quả hoàn hảo, nhưng cơ thể ông Cường lại không tuân theo khoa học. Ông cảm thấy như có một lỗ hổng năng lượng vô hình đang hút cạn sinh lực của mình. Những lần ông gần gũi Thiên Ân—một cái vỗ vai, một lời khen ngợi chân thành—thường ngay lập tức kéo theo một đợt suy nhược mới.
Ông Cường, người đã quá quen với việc kiểm soát mọi thứ, trở nên bất lực trước căn bệnh vô hình này. Ông bắt đầu tránh tiếp xúc vật lý với Thiên Ân, chỉ giao tiếp bằng ánh mắt và lời nói ngắn gọn. Sự xa cách này không phải vì ông không yêu con, mà vì nỗi sợ hãi mất đi vợ và chính bản thân ông đã trở nên quá lớn.
Sự Hoài Nghi Của Bà Mỹ Lệ
Bà Mỹ Lệ là người đầu tiên cảm nhận được sự bất thường. Sau cơn đột quỵ, sức khỏe của bà trở nên yếu ớt, nhưng trực giác của một người mẹ lại sắc bén hơn bao giờ hết. Bà nhận thấy mối tương quan rõ ràng giữa sự suy yếu của gia đình và những khoảnh khắc tình cảm với Thiên Ân.
Mỗi khi Thiên Ân tiến đến gần với ánh mắt khao khát yêu thương, bà lại cảm thấy một cơn co thắt ở tim. Bà không bao giờ nói ra điều này, mà chỉ giữ sự hoài nghi đó trong lòng, giấu dưới lớp vỏ của sự chăm sóc quá mức. Bà Mỹ Lệ bắt đầu trở nên mê tín. Bà bí mật tìm kiếm các thầy cúng, chuyên gia phong thủy để tìm lời giải thích cho những điều không thể giải thích bằng y học.
"Có một loại năng lượng xấu đang ám vào gia đình chúng ta," một thầy phong thủy đã nói với bà, sau khi nhìn thấy khu vườn bonsai héo rũ một cách bất thường và cây cỏ trong nhà luôn tàn lụi. "Năng lượng đó đến từ một vật thể lạ được đưa vào nhà."
Lời nói đó đã gieo mầm hoài nghi khủng khiếp vào tâm trí bà Mỹ Lệ. Bà không bao giờ có thể nghĩ đến việc đổ lỗi cho đứa con nuôi, Thiên Ân. Nhưng nỗi sợ hãi ngày càng lớn khiến bà phải giữ khoảng cách vô thức với cậu bé, chỉ thể hiện tình yêu qua những món quà đắt tiền và sự chu cấp vật chất.
Sự Cô Lập Cảm Xúc Của Thiên Ân
Thiên Ân, với bản năng của người mang lời nguyền, đã phát triển một cơ chế phòng thủ cảm xúc phức tạp. Cậu bé biết rằng sự chữa lành của mình đi kèm với một cái giá khủng khiếp.
Trong cuốn sổ tay cũ kỹ mà cậu tìm thấy (Chương 1), những dòng chữ bí ẩn về "Giao Dịch Sinh Lực" luôn ám ảnh cậu. Cậu hiểu rằng, để gia đình được khỏe mạnh, cậu phải trở nên lạnh lùng.
Thiên Ân bắt đầu tự cô lập mình một cách chủ động. Cậu bé dành phần lớn thời gian trong phòng, đọc sách hoặc vẽ vời một cách lặng lẽ. Khi ở cùng gia đình, Thiên Ân duy trì một vỏ bọc hoàn hảo của một đứa trẻ ngoan ngoãn, không bao giờ đòi hỏi, không bao giờ bày tỏ.
Sự cô lập này khiến bà Mỹ Lệ càng thêm đau khổ. Bà nghĩ rằng sự lạnh nhạt của Thiên Ân là do cậu bé chưa thực sự chấp nhận gia đình. Bà không biết rằng, đằng sau ánh mắt xa xăm đó là một tình yêu vô bờ bến và một nỗi sợ hãi tột cùng – nỗi sợ làm tổn thương những người cậu yêu quý.
Vĩnh Khang: Bức Tường Ngăn Cách
Vĩnh Khang, người anh trai hơn bảy tuổi, là người cảm thấy thiên vị bị đảo ngược. Trước đây, anh là trung tâm của mọi sự chú ý. Giờ đây, cha mẹ anh bị cuốn vào vòng xoáy bệnh tật và sự lo lắng dành cho Thiên Ân.
Vĩnh Khang không hoàn toàn là người xấu, nhưng anh bắt đầu ghét Lời Nguyền mà Thiên Ân mang lại, dù anh không biết tên nó. Anh nhìn thấy sự suy nhược của cha mẹ và đổ lỗi cho sự xuất hiện của em trai. Anh trở thành bức tường ngăn cách thực sự giữa Thiên Ân và gia đình.
"Mẹ cần nghỉ ngơi, Thiên Ân," Vĩnh Khang thường nói với một giọng điệu lạnh lùng khi thấy em trai cố gắng lại gần mẹ. "Em cứ ở trong phòng đi. Đừng làm phiền mọi người."
Thiên Ân hiểu. Cậu bé không bao giờ phản kháng. Cậu chấp nhận sự xa lánh của anh trai như một sự bảo vệ cần thiết. Sự xa lánh đó, dù đau đớn, lại giúp cậu kiềm chế cảm xúc, bảo vệ cha mẹ.
Cuộc sống của Thiên Ân đã biến thành một bi kịch lặng lẽ – một cuộc sống không được phép yêu, nơi tình yêu trở thành mầm mống của sự hủy diệt. Cậu bé phải học cách giết chết những cảm xúc của chính mình để những người khác có thể sống.