Cuộc sống của Thiên Ân tại gia đình Thịnh Cường là một nghịch lý đau lòng. Cậu được bao bọc bởi sự xa hoa, nhưng lại bị giam cầm trong một thế giới không có những cái chạm. Từ khi lên mười, cậu bé đã tự động xây dựng một lớp vỏ bọc bằng sự lạnh lùng và xa cách, không phải vì cậu thiếu tình cảm, mà vì cậu quá sợ hãi những gì tình cảm có thể gây ra.
Ngôi Nhà Của Sự Cô Độc
Cậu bé Thiên Ân lớn lên trong một ngôi nhà mà mọi người đều tôn trọng sự riêng tư của nhau một cách thái quá. Bữa tối diễn ra trong im lặng, chỉ có những câu chuyện về công việc của ông Thịnh Cường và những dự án từ thiện của bà Mỹ Lệ. Không có những câu chuyện đùa, không có những cái ôm hay những cái nắm tay bất chợt. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, bao gồm cả tình cảm.
Thiên Ân thường dành phần lớn thời gian trong phòng riêng của mình, một căn phòng rộng lớn với đầy đủ tiện nghi, nhưng lại trống rỗng về mặt cảm xúc. Cậu đọc sách, học bài, và vẽ. Những bức tranh của cậu bé luôn thể hiện một cảm xúc bị kìm nén: những khuôn mặt tươi cười nhưng ánh mắt trống rỗng, những bông hoa rực rỡ nhưng lại có rễ cằn cỗi.
Trong thế giới của Thiên Ân, những cái chạm là nỗi sợ hãi. Mỗi lần anh trai nuôi Vĩnh Khang vỗ nhẹ lên vai, Thiên Ân đều rụt người lại một cách vô thức. Cậu không muốn Vĩnh Khang cảm thấy một cơn đau đầu bất chợt sau đó. Mỗi lần bà Mỹ Lệ vuốt tóc cậu, Thiên Ân lại cảm thấy một cơn đau nhói ở tim bà thông qua năng lượng của mình, một cảm giác đau đớn như bị dao cứa vào.
Cậu đã học cách kiểm soát chính mình. Thiên Ân đã luyện tập cách duy trì một khoảng cách vật lý và cảm xúc với mọi người. Cậu học cách mỉm cười một cách lịch sự, nói chuyện một cách ngắn gọn, và tránh mọi sự gần gũi không cần thiết.
Khả Năng Chữa Lành Và Cái Giá Phải Trả
Một chiều nọ, khi đang đi dạo trong vườn, Thiên Ân thấy một con chim non bị rơi khỏi tổ. Vết thương của nó khá nặng. Bằng một bản năng mãnh liệt, Thiên Ân đã đưa tay ra chạm vào con chim. Ánh sáng mờ ảo từ tay cậu bao phủ lấy nó. Vết thương của con chim lành lại ngay lập tức. Nhưng ngay sau đó, một cành hoa hồng gần đó héo rũ, và một cảm giác kiệt sức tràn ngập Thiên Ân. Cậu bé cảm thấy năng lượng của mình bị rút đi một cách khủng khiếp.
Thiên Ân nhận ra rằng khả năng chữa lành của cậu là một loại Giao Dịch Năng Lượng. Nó không phải là một món quà vô hại. Mỗi lần cậu chữa lành, dù là vết thương nhỏ của con chim hay vết cắt trên tay của Vĩnh Khang, một phần sinh lực của những sinh vật có tình cảm gần gũi với cậu đều sẽ bị rút cạn. Và khi không có ai ở gần, chính cậu sẽ phải gánh chịu sự kiệt sức đó.
Sau sự kiện với con chim, Thiên Ân càng trở nên cẩn trọng hơn. Cậu không bao giờ chạm vào bất cứ thứ gì sống, ngoại trừ khi thực sự cần thiết. Khả năng của cậu không phải để ban phước, mà là một lời nguyền dưới lốt một món quà.
Cuốn Sổ Tay Và Lời Thuyết Minh
Trong những đêm không ngủ, Thiên Ân đọc đi đọc lại cuốn sổ tay cũ kỹ mà người phụ nữ đã để lại. Cuốn sổ không chỉ là một bản ghi chép; nó là một lời thuyết minh cho cuộc đời bi kịch của cậu.
Nó nói về một huyết thống cổ xưa, những người có khả năng hấp thụ và chuyển đổi sinh lực. Tuy nhiên, một Lời Nguyền Giao Dịch đã được áp đặt lên dòng tộc này, có thể là do một người đã phản bội họ. Lời nguyền đó đã biến khả năng chữa lành thành một cái bẫy.
Cuốn sổ có một dòng chữ đặc biệt khiến Thiên Ân lạnh sống lưng: "Lời nguyền chỉ phát tác khi tình yêu trỗi dậy. Tình yêu càng lớn, sự trao đổi càng khủng khiếp. Để sống sót, ngươi phải tự cô lập cảm xúc."
Thiên Ân đã hiểu. Việc cậu lùi lại khi cha mẹ ôm, việc cậu xa lánh Vĩnh Khang, không phải là sự phản bội hay thiếu tình yêu. Đó là hành động của một người sống sót. Cậu không phải là một đứa trẻ không có tình cảm, mà là một đứa trẻ bị giam cầm bởi tình cảm.
Một lần, khi đang vẽ tranh, Thiên Ân vô tình để cây bút chì bị vỡ. Vĩnh Khang, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, lại gần và đưa cho cậu một cây bút chì khác. Anh vỗ vai cậu một cách thân thiện. Vài phút sau, Vĩnh Khang than thở rằng anh cảm thấy hơi mệt. Thiên Ân đã thấy được điều đó. Anh thấy một luồng năng lượng đen mờ ảo vừa thoát ra khỏi Vĩnh Khang và chạy về phía mình.
Vĩnh Khang không hề biết. Anh vẫn chỉ nghĩ rằng em trai mình thật kỳ lạ. Nhưng Thiên Ân biết. Mỗi cái chạm, mỗi cái nhìn ấm áp, đều là một rủi ro.
Cuộc sống của Thiên Ân đã trở thành một cuộc chiến nội tâm không ngừng. Anh phải đấu tranh với bản năng muốn yêu thương, với những cảm xúc mà anh không được phép có. Anh phải giữ cho trái tim mình luôn băng giá, để những người khác có thể sống. Nhưng sự băng giá đó lại càng khiến gia đình anh xa lánh, tạo ra một vòng lặp bi kịch không lối thoát.
Và trong thế giới của sự cô độc đó, Thiên Ân không biết rằng, một nguồn sáng khác đang chuẩn bị xuất hiện, một nguồn sáng mà anh không thể kiểm soát hay né tránh.