Sau khi khám phá ra sự thật về lời nguyền, Thiên Ân bắt đầu một cuộc sống hai mặt. Bên ngoài, cậu là một đứa trẻ hoàn hảo, biết nghe lời, học giỏi, và không bao giờ gây phiền phức. Nhưng bên trong, cậu đã dựng lên một bức tường vô hình, ngăn cách bản thân khỏi mọi sự gần gũi.
Mỗi hành động của cậu đều được tính toán kỹ lưỡng. Khi bà Mỹ Lệ mang đến cho cậu một chiếc bánh sinh nhật, Thiên Ân sẽ nhận lấy và nở một nụ cười lịch sự. Nhưng cậu sẽ không bao giờ chạm vào tay bà. Khi ông Thịnh Cường muốn thảo luận về việc học, Thiên Ân sẽ trả lời một cách ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề, tránh mọi cuộc trò chuyện mang tính cá nhân. Sự xa cách đó, đối với Thiên Ân, là một hành động của tình yêu.
Cuộc Chiến Của Bà Mỹ Lệ
Đối với bà Mỹ Lệ, sự lạnh nhạt của Thiên Ân là một sự giày vò không ngừng. Bà đã hy vọng rằng việc mang cậu bé về sẽ lấp đầy khoảng trống trong trái tim bà. Nhưng Thiên Ân lại không hề gần gũi như bà tưởng tượng. Bà cố gắng phá vỡ bức tường đó bằng mọi cách. Bà mua cho cậu những món quà đắt tiền, tổ chức những bữa tiệc xa hoa, và cố gắng dành nhiều thời gian bên cậu hơn.
Một lần, bà Mỹ Lệ đã cố gắng ôm Thiên Ân khi cậu đang xem tivi. Thiên Ân, với một bản năng tự vệ, đã rụt người lại một cách vô thức. Bà Mỹ Lệ cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Bà không hiểu rằng, đó không phải là sự từ chối, mà là một cái giá phải trả cho sự gần gũi. Bà chỉ nghĩ rằng, Thiên Ân vẫn chưa chấp nhận bà là mẹ.
"Mẹ có làm gì sai không, Thiên Ân?" bà hỏi, nước mắt chực trào.
Thiên Ân, nhìn thấy nỗi đau trong mắt bà, chỉ cảm thấy một sự đau đớn khủng khiếp hơn. Cậu muốn ôm lấy bà, muốn nói với bà rằng bà không làm gì sai cả. Nhưng cậu biết, nếu làm vậy, bà sẽ lại bị kiệt sức. Cậu chỉ có thể đáp lại bằng một cái lắc đầu, trước khi lặng lẽ rời đi, để lại một khoảng không gian trống rỗng.
Sự Hy Sinh Thầm Lặng
Để duy trì vỏ bọc của mình, Thiên Ân đã học cách làm chủ cảm xúc. Cậu đã xây dựng một thế giới nội tâm lạnh lẽo, nơi tình yêu bị giam cầm. Mỗi khi một cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy—sự tức giận, niềm vui, nỗi buồn—cậu đều trấn áp nó, như một người lính canh gác một kho chứa vũ khí nguy hiểm.
Sự kiềm chế này đã gây ra những tổn hại về mặt tinh thần. Thiên Ân trở nên ít nói, khó gần, và có một ánh mắt xa xăm. Cậu biết rằng gia đình cảm thấy đau khổ vì điều đó, nhưng cậu tin rằng đó là sự hy sinh cần thiết để bảo vệ họ. Cậu tin rằng hạnh phúc giả tạo mà cậu đang thể hiện sẽ tốt hơn là sự hủy diệt thật sự mà Lời Nguyền mang lại.
Nhưng trong sâu thẳm, cậu khao khát được yêu thương. Khao khát được ôm mẹ mà không phải sợ hãi. Khao khát được trò chuyện với cha mà không phải giữ khoảng cách. Khao khát được cười đùa với anh trai mà không phải lo lắng về sự an toàn của anh.
Bức tường của Thiên Ân đã thành công. Sức khỏe của ông Cường và bà Mỹ Lệ dần ổn định. Nhưng cái giá phải trả là sự xa cách vĩnh viễn với đứa con mà họ yêu thương.
Thiên Ân không biết rằng, bức tường của cậu, mặc dù được xây dựng bằng tình yêu, lại là thứ sẽ khiến một người phụ nữ khác phải đau khổ trong tương lai. Một người phụ nữ sẽ không chấp nhận sự lạnh lùng của cậu, và sẽ đấu tranh để phá vỡ nó, dù phải đối mặt với một mối nguy hiểm lớn.