Tuổi mười tám đến, mang theo một cơ hội giải thoát: Thiên Ân vào đại học. Anh rời khỏi ngôi biệt thự Thịnh Cường, không phải vì muốn cắt đứt quan hệ, mà vì muốn tạo ra một khoảng cách vật lý an toàn. Anh chọn ngành tài chính theo định hướng của cha nuôi, nhưng đó chỉ là vỏ bọc. Mục tiêu thực sự của anh là sự cô lập được xã hội chấp nhận.
Thiên Ân thuê một căn hộ nhỏ gần trường. Anh vẫn nhận được sự chu cấp đầy đủ từ gia đình, nhưng anh giữ khoảng cách liên lạc ở mức tối thiểu. Anh tin rằng, càng ít tương tác, càng ít nguy hiểm.
Thiên Ân Và Lớp Vỏ Hoàn Hảo
Trong môi trường đại học, Thiên Ân duy trì vỏ bọc hoàn hảo của mình. Anh là một sinh viên xuất sắc, kiệm lời, lạnh lùng và bí ẩn. Vẻ ngoài điển trai, xa cách của anh thu hút nhiều ánh mắt, nhưng không ai dám lại gần. Lớp vỏ băng đó đã được rèn luyện qua nhiều năm, khiến anh trở nên miễn nhiễm với những cảm xúc và sự gần gũi thông thường.
Nhưng đại học cũng là nơi năng lượng con người tụ hội. Mỗi ngày, Thiên Ân phải đối mặt với sự ồn ào cảm xúc của hàng trăm sinh viên—niềm vui, sự căng thẳng, tình yêu chớm nở. Anh phải liên tục dùng ý chí để trấn áp khả năng cảm nhận năng lượng của mình, vì sợ rằng bất kỳ sự xao nhãng nào cũng có thể kích hoạt lời nguyền.
Trong một buổi học chuyên đề về quản trị rủi ro, nơi mọi người đang căng thẳng với những bài tập phức tạp, Thiên Ân cảm nhận được một luồng năng lượng bất thường. Nó không phải là sự sợ hãi hay tham vọng. Nó là một loại ánh sáng rực rỡ, lạc quan một cách vô lý, và hoàn toàn ổn định.
Sự Xuất Hiện Của Hạ Vy
Nguồn năng lượng đó đến từ một cô gái đang ngồi ở hàng ghế đầu: Hạ Vy.
Hạ Vy hoàn toàn đối lập với Thiên Ân. Cô không thuộc dòng dõi quyền lực nào, chỉ là một sinh viên bình thường với nụ cười tỏa nắng và mái tóc búi cao gọn gàng. Cô luôn hăng hái phát biểu, luôn cười đùa với bạn bè. Cô mang theo một loại năng lượng vững chãi, không bị dao động, thứ mà Thiên Ân chưa từng cảm nhận được trước đây.
Lần đầu tiên, Thiên Ân không muốn rút lui. Anh muốn hiểu nguồn gốc của sự ổn định đó.
Một lần, sau giờ học, Hạ Vy vô tình vấp ngã, làm rơi hết tài liệu. Thiên Ân, bằng một phản xạ hiếm có, đã nhanh chóng cúi xuống giúp cô thu dọn. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, một cú sốc năng lượng nhỏ truyền qua Thiên Ân. Anh đã chuẩn bị cho sự rút cạn thông thường: cảm giác chóng mặt, kiệt sức nhẹ, hoặc cây cối xung quanh héo rũ.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Thay vào đó, Thiên Ân cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu, một luồng năng lượng như đang trấn an chính năng lượng hỗn loạn của anh. Hạ Vy rút tay lại, gương mặt cô hơi đỏ lên.
"Cảm ơn cậu, Thiên Ân," cô nói, giọng cô đầy sự vui vẻ. Cô nhớ tên anh, điều này khiến anh bất ngờ.
"Không có gì," Thiên Ân đáp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng. Anh nhanh chóng rời đi, nhưng tâm trí anh không thể yên tĩnh. Cái chạm đó đã không gây ra sự hủy diệt.
Lời Nguyền Bị Thách Thức
Thiên Ân bắt đầu theo dõi Hạ Vy, không phải bằng ánh mắt si tình, mà bằng khả năng cảm nhận năng lượng của mình. Anh nhận thấy rằng, khi cô cười, khi cô giúp đỡ bạn bè, năng lượng của cô càng trở nên mạnh mẽ và ổn định hơn. Nó giống như một loại bản giao hưởng đối lập với lời nguyền trong anh.
Lời tiên tri trong cuốn sổ tay của Thanh Mai hiện lên trong đầu Thiên Ân: "Chỉ khi trái tim bị đóng băng bởi nỗi sợ hãi được mở ra bằng ánh sáng của sự lạc quan, lời nguyền mới có thể bị phá vỡ. Người mang lời nguyền sẽ tìm thấy người bạn đồng hành của mình, người có năng lượng đối lập nhưng hòa hợp."
Có thể Hạ Vy chính là người đó?
Nỗi sợ hãi và niềm hy vọng bắt đầu giằng xé Thiên Ân.
Nỗi sợ hãi: Nếu anh tiến gần cô, lời nguyền có thể đột biến và phá hủy sự ổn định của cô. Anh không thể chịu được việc làm tổn thương một sinh linh thuần khiết như vậy.
Niềm hy vọng: Nếu cô thực sự là năng lượng đối lập có khả năng hóa giải, đây là cơ hội duy nhất để anh tìm thấy sự tự do cho chính mình và cho gia đình.
Thiên Ân quyết định chấp nhận rủi ro, nhưng anh sẽ tiếp cận cô một cách chậm rãi, thận trọng. Anh cần phải nghiên cứu năng lượng của cô, cách nó hoạt động, và tại sao nó lại khác biệt. Anh dùng lý trí để biện minh cho hành động của mình, che giấu sự thật rằng trái tim anh đang bắt đầu tan chảy.
Một Khởi Đầu Mới
Thiên Ân bắt đầu tìm cớ để trò chuyện với Hạ Vy, luôn giữ một khoảng cách an toàn, chỉ hỏi về bài tập hoặc tài liệu học.
"Cậu có vẻ rất giỏi giải quyết vấn đề, Hạ Vy," Thiên Ân nói một lần, giữ giọng điệu trung lập.
"Cảm ơn cậu, Thiên Ân," Hạ Vy cười rạng rỡ. "Mình chỉ cố gắng nhìn mọi thứ một cách tích cực. Mọi vấn đề đều có cách giải quyết, quan trọng là mình có sẵn lòng tìm kiếm hay không."
Lời nói của cô vô tình chạm đến cốt lõi bi kịch của anh: anh đã chọn chạy trốn khỏi vấn đề thay vì tìm kiếm giải pháp.
Thiên Ân biết, lớp vỏ băng của anh đang bị đe dọa nghiêm trọng. Sự xuất hiện của Hạ Vy không chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên. Nó là một cuộc đối đầu định mệnh giữa Bóng Tối và Ánh Sáng, giữa Lời Nguyền và Tình Yêu Thật Sự.