Hạ Vy tỉnh dậy trong căn hộ nhỏ của Thiên Ân, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm đến khó tin, nhưng tâm trí cô nặng trĩu. Cảm giác kiệt sức của đêm qua đã biến mất, nhưng sự lo lắng và hình ảnh Thiên Ân gục ngã vẫn ám ảnh cô.
Cô nhìn quanh, tìm kiếm Thiên Ân. Căn phòng trống rỗng. Trên bàn đầu giường, có một chiếc nhẫn bạc nhỏ nằm cạnh một bức thư gấp gọn. Trái tim cô thắt lại. Cô biết có điều gì đó không ổn.
Bức Thư Tàn Nhẫn
Hạ Vy run rẩy mở bức thư. Cô hy vọng tìm thấy lời giải thích, một lời xin lỗi, hoặc thậm chí là một lời yêu thương bị kìm nén. Nhưng những gì cô đọc được lại là lời lẽ lạnh lùng và tàn nhẫn nhất mà cô từng nghe.
Thiên Ân viết rằng mối quan hệ này chỉ là một trò tiêu khiển đối với anh, một cách để thoát khỏi sự nhàm chán của gia đình. Anh nói cô quá ngây thơ và tầm thường, không xứng đáng với "thế giới" mà anh sắp quay trở lại. Anh kết thúc bằng câu: "Đừng tìm kiếm tôi. Cô không thuộc về nơi đó. Hãy sống cuộc đời đơn giản của cô, và hãy quên những gì đã xảy ra."
Hạ Vy đọc đi đọc lại bức thư, từng từ một như những nhát dao đâm vào niềm tin của cô. Nước mắt không trào ra ngay lập tức. Thay vào đó, có một cơn thịnh nộ lạnh lẽo dâng lên. Cô biết Thiên Ân không phải là người như vậy. Cô đã nhìn thấy sự sợ hãi và nỗi đau chân thật trong mắt anh khi anh gục ngã.
"Anh ấy nói dối," Hạ Vy tự nhủ, nghiến răng. "Thiên Ân không thể tàn nhẫn đến mức đó. Phải có một lý do nào đó, một gánh nặng nào đó, đã buộc anh ấy phải làm vậy."
Sự lạc quan vốn có của Hạ Vy không cho phép cô chấp nhận lời giải thích đơn giản về sự phản bội. Cô tin vào ánh sáng mà cô cảm nhận được từ Thiên Ân, dù nó bị bao phủ bởi bóng tối.
Ánh Sáng Thấu Kính
Hạ Vy bắt đầu một cuộc điều tra. Cô không dựa vào cảnh sát hay luật pháp. Cô dựa vào trực giác và khả năng phân tích của mình. Cô là sinh viên ngành kinh tế, nhưng cô có một trí tuệ sắc bén trong việc nhìn thấu những điều bất thường.
Cô trở lại hiện trường vụ tai nạn hôm qua. Không có dấu vết của máu, không có dấu hiệu của một vết thương nghiêm trọng. Vết thương đã hoàn toàn biến mất. Điều này củng cố niềm tin của cô rằng Thiên Ân có một năng lực bí ẩn.
Hạ Vy bắt đầu liên kết những mảnh ghép:
Sự Suy Nhược Bất Thường: Sự kiệt sức của cô và Thiên Ân sau khi anh chữa lành vết thương của cô.
Sự Biến Mất Cảm Xúc: Sự xa cách của Thiên Ân với gia đình Thịnh Cường.
Những Tin Đồn Cũ: Cô lục tìm các bài báo cũ về sự suy nhược của ông Cường và bà Mỹ Lệ sau khi nhận nuôi Thiên Ân. Cô tìm thấy một chi tiết nhỏ về việc cây cối trong nhà Thịnh Cường bị héo rũ một cách kỳ lạ.
Hạ Vy nhận ra có một mô hình năng lượng đang diễn ra. Thiên Ân không phải là kẻ rút cạn sinh lực vì lòng tham; anh là một bình chứa năng lượng bị lỗi, và tình cảm là chất xúc tác cho sự rút cạn đó.
Cô lập ra một giả thuyết: Thiên Ân đang cố gắng đẩy cô ra xa để bảo vệ cô khỏi chính anh ta. Bức thư tàn nhẫn chính là lời nói dối để ép cô từ bỏ.
Manh Mối Từ Quá Khứ
Quyết tâm tìm ra sự thật, Hạ Vy bắt đầu điều tra quá khứ của Thiên Ân trước khi anh được nhận nuôi. Cô đào sâu vào hồ sơ của tập đoàn Thịnh Cường, tìm kiếm các giao dịch và hồ sơ liên quan đến việc nhận nuôi.
Cô tìm thấy một manh mối nhỏ: một khoản thanh toán lớn được thực hiện cho một tổ chức tư vấn ẩn danh ngay sau khi Thiên Ân được nhận nuôi. Tổ chức này có trụ sở tại một quốc gia xa xôi và có lịch sử liên quan đến các nghiên cứu bí mật về huyết thống và năng lượng.
Hạ Vy tin rằng tổ chức này không chỉ biết về Lời Nguyền, mà còn có thể là kẻ thù đang theo dõi Thiên Ân. Có thể, chính tổ chức này, hoặc cha mẹ nuôi của anh, đã ép anh rời đi.
Cô mở chiếc hộp đựng chiếc nhẫn bạc nhỏ mà Thiên Ân đã để lại. Cô đeo nó vào tay. Chiếc nhẫn vừa vặn một cách hoàn hảo. Hạ Vy nhìn vào phản chiếu của mình, ánh mắt cô đầy quyết tâm. Cô không còn là cô sinh viên ngây thơ. Cô là người tìm kiếm sự thật, người sẽ sử dụng ánh sáng lạc quan của mình như một thấu kính để soi rọi vào bóng tối mà Thiên Ân đang trốn tránh.
Cô thề sẽ không bao giờ để bức thư đó chiến thắng. Tình yêu không thể là một trò tiêu khiển, và sự hy sinh của Thiên Ân sẽ không vô nghĩa.