Đêm đã khuya.
Căn hộ của cô tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và nhịp thở nhẹ của chính cô.
Ba tháng sau ly hôn, cô vẫn chưa thể hoàn toàn ngủ yên — không phải vì công việc, mà vì những gì vừa xảy ra trong buổi họp bí mật với anh.
Ánh mắt anh, giọng nói anh, cử chỉ gần gũi nhưng tinh tế, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Cô nhắm mắt, thở dài. Ba tháng cô tự nhủ rằng mình đã mạnh mẽ, đã trưởng thành, đã tự chủ.
Nhưng giờ đây, khi nhớ lại anh đứng cạnh, ánh mắt không rời cô, tim cô khẽ nhói: một cảm giác vừa quen thuộc vừa mới mẻ.
Cô tự nhủ: “Mình không được để cảm xúc chi phối. Anh là quá khứ, và tôi là hiện tại.”
Nhưng lý trí và trái tim hiếm khi đi cùng một nhịp.
Cô đứng dậy, đi ra ban công, nhìn xuống ánh đèn vàng của thành phố về đêm.
Mưa rào hôm nay đã ngừng, nhưng đường phố vẫn còn ướt bóng, phản chiếu ánh sáng lung linh.
Một phần cô muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói, nhưng lại tự nhủ: “Không. Đây là lần đầu tiên tôi thử thách chính mình. Phải giữ khoảng cách.”
Nhưng khoảng cách, với anh, luôn khó giữ.
Trong đầu cô, hình ảnh anh đứng đó, ánh mắt vừa ghen tuông vừa khao khát, cứ hiện lên rõ mồn một.
Tim cô đập nhanh, hơi thở khẽ dồn dập, một cảm giác vừa sợ vừa thích thú.
Cô đi về phòng, lấy một ly nước, ngồi xuống bàn làm việc, mở laptop để tránh những suy nghĩ lan man.
Nhưng ánh mắt cô lại dừng ở bức ảnh cũ của hai người, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng năm xưa.
Một phần trong cô mềm lòng, nhưng phần lớn vẫn cứng rắn: “Mình là của chính mình trước tiên. Không ai chiếm đoạt trái tim mình nữa.”
Cô nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cố gắng hít thở sâu.
Nhưng từng khoảnh khắc nhớ lại ánh mắt anh, nụ cười anh, vẫn khiến cô khẽ rùng mình.
Một cảm giác vừa căng thẳng vừa gợi cảm len lỏi, khiến cô không thể ngủ, dù cơ thể mệt mỏi.
Cuối cùng, cô đứng dậy, đi ra cửa sổ, nhìn ra thành phố.
Ánh sáng vàng từ đèn đường phản chiếu lên khuôn mặt cô, tạo ra một bầu không khí vừa mơ màng vừa căng thẳng.
Cô mỉm cười khẽ, tự nhủ: “Anh có thể thử chiếm lấy tôi, nhưng tôi sẽ không dễ dàng. Mình đã thay đổi.”
Trong căn hộ tĩnh lặng, cô cảm nhận nhịp tim mình vẫn rộn ràng.
Cảm xúc vừa dằn vặt, vừa kích thích, vừa khao khát, như một bản nhạc không lời đang vang lên trong trái tim.
Ba tháng xa nhau, một cuộc gặp ngắn, một ánh mắt, một cử chỉ — đủ để phá tan sự bình yên tạm bợ của cô, và mở ra một chương mới: chương của ghen tuông, chiếm hữu, và khao khát tinh tế.
Cô ngồi xuống giường, nhắm mắt, hít sâu, tự nhủ:
“Đêm nay không ngủ được cũng không sao. Vì tôi biết, cuộc sống này, kể cả trái tim, sẽ không còn như trước. Và tôi sẵn sàng cho những thử thách sắp tới với anh.”
Ngoài kia, thành phố lặng yên.
Nhưng trong căn phòng nhỏ, trái tim cô đang đập một nhịp mới — nhịp của sự trưởng thành, của quyền lực, của khát khao và cả những cảm xúc chưa được thổ lộ.