người cũ quyến rũ như một cơn say

Chương 9: Ánh Mắt Không Thể Rời Nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối tại công ty anh, căn phòng nhỏ chỉ có hai người, ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống bàn làm việc.

Cô ngồi đối diện anh, hai laptop mở ra, nhưng cả hai đều không tập trung hoàn toàn vào công việc.

Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, lướt qua từng nét trên khuôn mặt, từ khóe môi đến ánh mắt sắc sảo, khiến cô cảm nhận rõ nhịp tim mình.

Cô cũng không rời mắt anh, trong ánh nhìn vừa bình thản vừa thách thức.

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, nhưng không gian nặng trĩu bởi cảm xúc chưa nói thành lời.

Anh khẽ nghiêng đầu, giọng khàn nhẹ:

— Em… trông khác hẳn ba tháng trước.

Cô nhếch môi, hơi nhếch nhẹ một nụ cười tinh nghịch:

— Anh vẫn chưa nhận ra tôi.

Câu nói ấy như một lời thách thức, khiến anh cảm thấy vừa bực bội vừa khao khát.

Anh muốn tiến lại gần, muốn kéo cô vào vòng tay, muốn chứng minh rằng anh vẫn chiếm một phần trái tim cô, nhưng anh giữ lý trí, chỉ để ánh mắt nói thay lời.

Cô nghiêng người, lướt qua các tập hồ sơ trên bàn, nhưng từng cử chỉ đều được anh quan sát.

Một phần trong cô nhận ra: anh vẫn muốn chiếm lĩnh mọi khoảng không gian của cô, từ ánh mắt đến cảm xúc, dù cô đã trưởng thành và không dễ bị ảnh hưởng nữa.

Anh hít sâu, giọng thều thào:

— Em… có chắc chỉ vì công việc mà đến đây?

Cô dừng tay, nhìn thẳng vào mắt anh:

— Tôi đến vì công việc. Nhưng… anh có vẻ chưa sẵn sàng chấp nhận sự thay đổi của tôi.

Ánh mắt anh lóe lên, nặng trĩu nhưng không giấu được tia khao khát.

Cô cảm nhận được từng nhịp tim, từng hơi thở của anh, và cảm giác ấy vừa kích thích vừa cảnh báo: một sức hút mà cả hai đều không thể phủ nhận.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân, nhưng dường như không gian rộng lớn vẫn không thể giữ họ xa nhau.

Cô nhận ra: ba tháng xa cách đã khiến cô mạnh mẽ, nhưng anh vẫn chiếm một phần không nhỏ trong tâm trí cô.

Anh cũng nhận ra: cô giờ đây không còn dễ dàng bị chi phối, và điều đó khiến anh phát điên.

Cô khẽ cười, nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh một tia tinh nghịch:

— Anh nghĩ mình có thể giữ tôi trong tầm tay sao?

Anh im lặng, đôi mắt không rời cô, cảm giác vừa muốn kéo gần, vừa sợ vượt ranh giới mà cô đặt ra.

Mưa ngoài cửa sổ nhẹ nhàng rơi, ánh đèn vàng phản chiếu lên sàn, tạo ra một không gian vừa thân mật vừa căng thẳng.

Cả hai biết rằng, cuộc gặp này không chỉ là công việc.

Trong ánh mắt, trong cử chỉ, từng nhịp tim và từng hơi thở, đều ẩn chứa những cảm xúc chưa được nói ra: ghen tuông, khao khát, thách thức, và cả sự chiếm hữu tinh tế.

Cuối cùng, cô đứng dậy, nhặt hồ sơ, nhướng mắt nhìn anh:

— Tôi sẽ làm xong phần việc của mình. Anh có thể tiếp tục với phần của anh.

Anh đứng dậy theo, khoảng cách chỉ còn vài bước, giọng trầm:

— Tôi sẽ không để em đi quá xa.

Cô mỉm cười, quay bước ra cửa:

— Tôi chưa từng muốn bị chiếm đoạt. Nhưng anh… có thể thử.

Khoảnh khắc đó, cả hai đều biết: ánh mắt không thể rời nhau, và trái tim bắt đầu nhịp điệu mới — vừa căng thẳng, vừa khát khao, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn và thử thách.

Ngoài kia, thành phố lên đèn, mưa vẫn rơi nhẹ.

Nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ có hai người, khoảng cách và ánh mắt đang tạo ra một sức hút không thể chối từ.

Một nhịp điệu mới đã bắt đầu — một nhịp điệu vừa gợi cảm, vừa tinh tế, vừa thách thức cả lý trí lẫn trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×