Buổi sớm mùa hè, làng quê còn ướt đẫm sương mai. Trên con đường đất nhỏ dẫn ra cánh đồng, bóng dáng một cô gái bước đi nhịp nhàng, tay cầm giỏ tre, áo bà ba màu trắng giản dị. Mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, vài sợi nhỏ rơi xuống má, ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt trong trẻo ấy khiến mọi thứ như trở nên dịu dàng hơn.
Cô tên An Nhiên – cái tên đúng như con người, hiền lành, chăm chỉ và bình lặng như mặt hồ không gợn sóng. Từ khi cha mất sớm, mẹ đau yếu, An Nhiên gánh vác hầu hết việc nhà: từ trồng rau, chăn gà đến cấy lúa, mọi thứ đều qua bàn tay nhỏ bé mà kiên nhẫn của cô.
Cả làng đều biết đến An Nhiên như một cô gái ngoan hiền, ít nói, lúc nào cũng nở nụ cười dịu nhẹ. Người ta thường bảo, chỉ cần đi ngang qua ngôi nhà nhỏ nơi giàn hoa giấy phủ đầy sắc hồng tím, nhìn thấy An Nhiên đang tưới cây hay hong lúa ngoài sân, lòng cũng thấy yên bình lạ thường.
Sáng nay, sau khi ra đồng cắt bó rau muống mang ra chợ bán, An Nhiên ghé ngang qua chùa đầu làng để thắp hương. Cô quỳ gối, khấn nguyện những điều giản đơn: mong mẹ chóng khỏe, mong vụ mùa thuận lợi. Lời cầu nguyện của một cô gái tuổi đôi mươi, không tham vọng, không ước mơ cao xa, chỉ cần cuộc sống đủ đầy, bình an.
Khi ra khỏi cổng chùa, An Nhiên bỗng dừng lại. Trên con đường mòn ngập nắng, những hạt bụi vàng lơ lửng trong không khí, tiếng ve râm ran, cô nghe thấy tiếng động cơ xe lạ. Ngẩng lên, An Nhiên thấy một chiếc xe bán tải màu đen bóng loáng đang chạy vào làng, phủ lên con đường quen thuộc một làn bụi mờ.
Người đàn ông ngồi sau vô-lăng thoạt nhìn khác hẳn với dân quê. Anh ta mặc áo sơ mi xắn tay, kính râm che nửa khuôn mặt, mái tóc hơi rối, dáng ngồi phóng khoáng, ngông cuồng. Chiếc xe dừng lại ngay gần cổng chùa, anh ta tháo kính, để lộ ánh mắt sắc bén như đã nhìn thấu mọi thứ.
Ánh mắt ấy thoáng dừng lại nơi An Nhiên. Một giây ngắn ngủi thôi nhưng đủ khiến cô bối rối. Không hiểu sao, tim An Nhiên bất chợt đập nhanh, như thể trong khoảnh khắc ấy, cả không gian lắng xuống, chỉ còn lại tiếng tim mình vang lên.
Cô gái vội vàng cúi đầu, bước đi thật nhanh, giỏ tre kẽo kẹt trong tay. Người đàn ông trong xe khẽ nhếch môi, ánh nhìn mang theo chút tò mò, chút gì đó khó đoán định.
An Nhiên không biết, người đàn ông phong trần kia chẳng phải kẻ xa lạ. Đó chính là Khải, người từng là một phần ký ức tuổi thơ cô – cậu bé ngỗ ngược của làng năm nào, đã rời đi từ rất lâu, nay trở về với dáng vẻ hoàn toàn khác: gai góc, từng trải, và mang theo cả những cơn gió lạ sắp cuốn phăng cuộc sống bình dị của cô.