Chiều hôm ấy, cả làng xôn xao. Tin đồn “thằng Khải năm nào” về lại quê khiến không ít người ngạc nhiên. Hơn mười năm trước, Khải nổi tiếng là đứa trai ngang bướng, đánh nhau, trốn học, khiến cha mẹ bao phen phiền lòng. Người ta bảo, nó bỏ đi theo đám bạn giang hồ, chẳng biết sống chết thế nào. Ai ngờ hôm nay lại trở về, không còn là chàng trai gầy gò, mà thành một người đàn ông cao lớn, vai rộng, gương mặt rắn rỏi, toát lên thứ khí chất vừa hoang dại vừa khó gần.
Chiếc xe bán tải đen đỗ ngay cổng nhà cũ. Căn nhà ấy giờ đã xiêu vẹo, cánh cửa gỗ mối mọt, mái ngói loang lổ. Khải đứng đó, tay đút túi quần, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay, ánh mắt nửa lạnh nhạt, nửa chua xót.
– Vẫn thế… chẳng thay đổi bao nhiêu… – Anh lẩm bẩm, giọng trầm khàn, pha chút bất cần.
Một vài người hàng xóm tò mò đi ngang, kẻ thì thì thào, kẻ nhìn anh với ánh mắt dè chừng. Khải chẳng để tâm. Suốt bao năm rong ruổi, anh đã quen với ánh nhìn phán xét, thậm chí khinh bỉ. Anh chỉ hít một hơi khói, thả ra khoảng không mờ mịt, như cười nhạo chính mình.
Buổi tối, quán rượu nhỏ ngoài chợ đông nghẹt người. Khải bước vào, dáng vẻ ung dung, áo sơ mi đen xắn tay, cổ áo mở lộ vết sẹo mờ nơi xương quai xanh. Anh gọi một chai rượu mạnh, ngồi một mình nơi góc bàn gỗ. Dáng ngồi thảnh thơi, ánh mắt hờ hững, khiến người khác vừa muốn tránh xa, vừa không khỏi tò mò.
Có mấy gã trai làng trẻ tuổi nhìn anh với vẻ hiếu kỳ, thì thầm:
– Nghe nói hắn đi làm ăn trên phố, lắm tiền lắm của.
– Hừ, coi bộ cũng chẳng phải hạng tử tế.
Khải nhếch môi, cười nhạt. Từng câu từng chữ lọt vào tai anh, nhưng chẳng đáng để phản ứng. Với anh, sự khinh miệt hay tò mò của thiên hạ chỉ như gió thoảng qua.
Nhưng khi cánh cửa quán mở ra, bóng dáng quen thuộc ấy xuất hiện, lần đầu tiên ánh mắt anh lay động.
An Nhiên bước vào, tay cầm túi vải đựng ít đồ cần mua, định ghé lấy chút gia vị. Cô vốn chẳng để ý trong quán có ai, chỉ chăm chú chọn lọc. Mãi đến khi cảm thấy có ánh nhìn dán chặt vào mình, An Nhiên mới khẽ ngẩng đầu.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Một thoáng bất động.
Khải chống khuỷu tay lên bàn, nụ cười nhạt hiện nơi khóe môi:
– Cô gái giàn hoa giấy… vẫn chẳng khác xưa.
An Nhiên khẽ giật mình. Câu nói ấy không chỉ đơn thuần là trêu chọc. Nó nhắc cô về quá khứ xa xôi, khi cô vẫn còn là cô bé học trò ôm cặp sách đi ngang qua nhà hắn mỗi sáng, bị hắn gọi bằng cái biệt danh ấy.
Cô cúi xuống, cố làm như không nghe thấy, nhưng tim lại bất giác đập nhanh. Người đàn ông trước mặt – phong trần, bất cần, và mang theo cả thứ gì đó nguy hiểm – dường như chẳng còn là “Khải ngỗ nghịch” năm nào.
Mà lại càng khiến cô thấy xa lạ, và… khó đoán.