Chiều muộn, An Nhiên lúi húi ngoài vườn sau nhà, hái ít rau thơm để chuẩn bị bữa tối. Giàn hoa giấy rung rinh trong gió, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa khoảng sân. Cô mải mê đến mức không nhận ra có người đang tựa vào gốc xoài gần đó, lặng lẽ nhìn mình.
– Vẫn như xưa, lúc nào cũng bận rộn, chẳng biết thảnh thơi là gì. – Giọng trầm khàn vang lên, kéo cô giật mình quay lại.
Khải đứng đó, áo sơ mi trắng xắn tay, vài cúc cổ bỏ mở, gương mặt phong trần như được nắng chiều vẽ thêm đường nét cứng cỏi. Anh khoanh tay, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
– Sao anh lại ở đây? – An Nhiên lúng túng, suýt đánh rơi bó rau.
– Đi ngang, thấy giàn hoa giấy… quen quá, nên ghé. – Anh nhún vai, bước chậm rãi vào sân. – Với lại, tôi tò mò xem… cô gái năm nào có thay đổi chút nào không.
An Nhiên vội tránh sang một bên, không muốn đối diện quá gần.
– Tôi thì có gì đáng để anh tò mò. Vẫn thế thôi.
Khải khẽ cười, tiến lại gần hơn, cúi xuống nhặt cánh hoa giấy vừa rơi, rồi đưa lên trước mặt cô.
– Vẫn ngoan hiền, vẫn biết đỏ mặt khi bị trêu.
– Tôi… tôi không có! – Má An Nhiên nóng bừng, vội quay đi.
Khải không buông tha, giọng anh kéo dài, vừa trêu vừa thử:
– Ngày trước, tôi chỉ cần kéo tóc một cái là em đã khóc, méc cả làng. Giờ lớn rồi, có dám thử… nổi giận với tôi lần nữa không?
An Nhiên siết chặt bó rau trong tay, vừa ngượng vừa giận.
– Anh vẫn trẻ con như xưa, chuyên chọc ghẹo người khác.
– Nhưng khác ở chỗ… giờ em không còn là cô bé khóc nhè nữa. – Anh ghé sát, giọng trầm hơn, nghiêm lại. – Em đẹp hơn, dịu dàng hơn… và nguy hiểm hơn với tôi.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người như biến mất. Hơi thở của Khải lướt nhẹ bên tai, khiến An Nhiên bối rối lùi lại, va vào giàn hoa giấy sau lưng. Cô luống cuống tìm lời, nhưng cổ họng nghẹn ứ.
Khải nhìn phản ứng ấy, nụ cười càng sâu, pha chút thách thức.
– Hóa ra… em vẫn ngoan hiền đến mức chỉ biết lùi bước. Nhưng An Nhiên này, liệu có ngày nào em dám đối diện thẳng với tôi không?
Anh rời đi ngay sau câu nói, để lại An Nhiên đứng ngẩn ngơ, tim đập loạn như trống trận. Cô tự trách mình sao lại để anh trêu chọc dễ dàng đến vậy. Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết, cái cảm giác vừa bực bội vừa rạo rực ấy… không hề giống với bất kỳ ai khác mang lại.