người cũ trong giấc mơ xanh

Chương 4: Hiểu Lầm Ban Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày Khải trở về, làng quê vốn yên ả bỗng rộn ràng những lời bàn tán. Người thì bảo anh ăn nên làm ra, giàu có ngoài phố. Kẻ lại thì thầm, ánh mắt sắc lạnh kia chẳng khác gì dân lăn lộn chốn giang hồ.

An Nhiên nghe nhiều, nhưng không để tâm. Dù sao, Khải với cô đã là quá khứ xa xôi. Cô chỉ muốn giữ lấy cuộc sống bình dị của mình. Thế nhưng, trời chẳng chiều lòng người.

Một buổi chiều, An Nhiên mang giỏ rau ra chợ. Khi đi ngang qua quán nước ven đường, cô bất giác thấy Khải đang ngồi đó, cùng vài người đàn ông lạ mặt. Trên bàn la liệt chai bia, khói thuốc mờ mịt. Cái dáng ngồi ngả ngớn, cười cợt của anh khiến tim cô thắt lại.

“Đúng là vẫn ngông cuồng, chẳng thay đổi bao nhiêu…” – cô thầm nghĩ, rồi quay bước, không dừng lại.

Nhưng chính lúc ấy, một gã đàn ông trong bàn nhậu bất ngờ đứng dậy, buông lời trêu chọc khi thấy cô đi ngang:
– Ồ, hoa khôi làng đây rồi. Cô em xinh quá, cho anh làm quen tí nào.

An Nhiên khựng lại, mặt tái đi. Chưa kịp phản ứng, Khải đã đứng lên. Ánh mắt anh lạnh như băng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy đe dọa:
– Cái miệng mày… không muốn giữ nữa hả?

Không khí bàn nhậu lập tức im phăng phắc. Gã kia cười gượng, ngồi phịch xuống. Khải không nói thêm, chỉ bước ngang qua An Nhiên, dừng lại một nhịp, rồi thấp giọng:
– Đi thôi.

An Nhiên bối rối đi theo anh ra khỏi quán. Cô biết, anh vừa đứng ra bảo vệ mình, nhưng thay vì biết ơn, trong lòng lại ngổn ngang.

– Anh vẫn vậy… lúc nào cũng khiến người khác sợ hãi. – Cô nói, giọng có chút trách móc.

Khải liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt:
– Vậy em muốn tôi ngồi yên, nhìn người ta buông lời bẩn thỉu với em sao?

Câu nói khiến An Nhiên á khẩu. Tim cô thoáng rung động, nhưng lý trí lại không cho phép.

– Tôi không cần anh xen vào. – Cô cố chấp đáp.

Khải dừng bước, quay sang nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt ấy sâu thẳm, vừa tức giận vừa như muốn cười:
– Em đúng là… chẳng thay đổi gì. Vẫn bướng bỉnh, vẫn ngoan hiền đến mức ngốc nghếch.

An Nhiên mím môi, quay đi, không đáp lại. Cô không muốn thừa nhận rằng, trong ánh mắt anh, trong cái cách anh bảo vệ mình, có điều gì đó khiến cô vừa khó chịu, vừa… không thể rời mắt.

Còn Khải, anh cười khẽ, nhưng trong ánh mắt lại có một tia sáng lạ lùng. Anh biết, cô gái giàn hoa giấy năm xưa vẫn ở đây, vẫn khiến tim anh rung động theo cách không một thứ xa hoa phù phiếm nào có thể làm được.

Hiểu lầm, xa cách, nhưng cũng là khởi đầu của một sợi dây vô hình – kéo họ lại gần nhau, dù cả hai đều cố chối bỏ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×