người cũ vẫn ở đây

Chương 1: Gặp Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu thu, bầu trời xám mờ như vừa rũ xuống một lớp sương mỏng, đường phố vẫn còn vương mùi ẩm của đêm qua. Lâm Hạ kéo vội chiếc áo khoác, tay cầm cốc cà phê nóng vừa pha, hơi nước bốc lên mờ mờ khiến cô thoáng thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong tấm kính cửa sổ tòa soạn. Mái tóc hơi rối, đôi mắt thâm quầng vì thức khuya biên tập bài, gương mặt vẫn xinh đẹp theo cách giản dị và tĩnh lặng. Cô hít sâu, rồi bước vào tòa nhà, lòng trĩu nặng một cảm giác chẳng thể gọi tên.

Phòng biên tập sáng nay đông hơn thường lệ, tiếng bàn phím gõ xen lẫn tiếng trò chuyện rì rầm. Tổng biên tập Lý Dao đang đứng giữa phòng, giọng rõ ràng: “Số tháng này, chuyên đề doanh nhân trẻ sẽ là trọng tâm. Ai muốn nhận bài phỏng vấn Trịnh Duy Khánh thì giơ tay.” Cái tên ấy vang lên như một nhát dao nhẹ cắt vào lòng Lâm Hạ. Tay cô run lên, cốc cà phê suýt rơi xuống bàn.

Trịnh Duy Khánh. Cái tên mà ba năm nay cô cố gắng không nhớ, nhưng lại chưa từng quên.

Không ai giơ tay. Mọi người đều biết anh là người khó gần, hiếm khi nhận phỏng vấn. Lý Dao đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở chỗ cô. “Lâm Hạ, em có kinh nghiệm viết chuyên đề, nhận được không?” Cô ngẩng đầu, ánh mắt giao với chị, trong giây lát lòng cô rối tung. “Dạ, được ạ.” Giọng nói khàn đi nhưng vẫn cố giữ bình thản.

Chiều hôm đó, cô ngồi trong quán cà phê gần công ty, mở laptop xem lại tài liệu về Trịnh Duy Khánh. Màn hình sáng lạnh hắt lên gương mặt tĩnh lặng của cô. Anh – giám đốc công ty truyền thông nổi tiếng, người từng từ một sinh viên khởi nghiệp vô danh trở thành biểu tượng thành công. Ảnh của anh tràn ngập trên mạng, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt sâu và lạnh. Nhưng chỉ có cô biết phía sau ánh mắt đó từng là một người đàn ông từng cười rất ấm áp, từng ôm cô trong vòng tay giữa đêm mưa và nói: “Hạ à, nếu có một ngày anh rời đi, em vẫn phải sống tốt, nhé.”

Cô nhắm mắt. Ký ức ùa về, vừa dịu dàng vừa nhói buốt.

Ngày họ chia tay, trời cũng mưa. Anh không giải thích gì, chỉ để lại một lời nhắn cụt ngủn: “Anh xin lỗi.” Rồi biến mất khỏi cuộc đời cô.

Ba năm, cô đã học cách bước đi, học cách sống mà không cần anh. Nhưng giờ đây, khi cái tên ấy lại hiện lên trên tờ lịch làm việc, tim cô bỗng đập loạn như cô gái hai mươi lăm tuổi ngày nào.

Ngày phỏng vấn đến nhanh hơn cô tưởng. Văn phòng của anh nằm ở tầng 28 của tòa nhà trung tâm thành phố. Không khí sang trọng, hiện đại, nhưng lạnh lẽo như chính con người anh. Cô được thư ký dẫn vào phòng. Cửa mở, anh đứng đó – dáng cao, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, gương mặt điềm tĩnh. Chỉ khác là ánh mắt anh trầm hơn, trưởng thành hơn, nhưng vẫn có gì đó quen thuộc đến đau lòng.

Anh nhìn cô vài giây, ánh mắt khẽ dao động. “Lâm Hạ.” Giọng anh khàn, thấp, như chứa đựng cả ba năm không nói. Cô cười nhẹ, gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”

Anh mời cô ngồi, không khí trong phòng bỗng đặc quánh. Cô mở máy ghi âm, cố giữ giọng chuyên nghiệp: “Cảm ơn anh đã nhận lời phỏng vấn. Chúng ta bắt đầu nhé.”

Anh gật đầu, ánh mắt không rời cô dù chỉ một giây. Khi cô hỏi về dự án mới, anh trả lời ngắn gọn, giọng trầm đều. Mọi thứ diễn ra đúng khuôn mẫu, nhưng mỗi câu nói, mỗi ánh nhìn như đang kéo họ về những năm tháng cũ.

Cô cố lẩn tránh ánh mắt ấy, nhưng càng tránh, lại càng cảm thấy tim mình bị siết chặt. Khi buổi phỏng vấn kết thúc, cô đứng dậy, thu dọn máy. Anh bước tới, dừng lại trước mặt cô, giọng nói thấp hẳn xuống: “Em sống tốt chứ?”

Cô khựng lại. Chỉ một câu thôi mà khiến mọi phòng tuyến trong cô như sụp đổ. Cô ngẩng lên, cố mỉm cười: “Tốt. Anh cũng vậy chứ?”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ gật. “Anh ổn.”

Nhưng đôi mắt anh thì không hề ổn.

Trên đường ra về, cô đi giữa dòng người tấp nập mà lòng trống rỗng. Cơn mưa chiều rơi lất phất, từng giọt nước đọng trên vai áo lạnh buốt. Cô nhớ đến ánh mắt anh khi tiễn cô ra cửa, ánh mắt có chút nuối tiếc, có chút nặng nề, như muốn nói điều gì mà lại thôi.

Điện thoại rung lên, tin nhắn từ Lý Dao: “Bài phỏng vấn hôm nay sao rồi? Ổn chứ?”

Cô nhìn màn hình, chần chừ rồi trả lời: “Ổn, chỉ hơi mệt.”

Cô không biết mình đang mệt vì công việc, hay vì trái tim vừa bị kéo về những ngày tưởng đã ngủ yên.

Đêm đó, Lâm Hạ nằm trằn trọc. Ngoài trời, mưa vẫn rơi lách tách, tiếng gió đập vào khung cửa như những hồi ức cũ gõ nhịp trong tâm trí. Cô tự hỏi, nếu ba năm trước anh không rời đi, liệu họ có còn bên nhau? Hay vẫn sẽ là những con người mang quá nhiều tổn thương để rồi đánh mất nhau thêm một lần nữa?

Ở một nơi khác trong thành phố, Trịnh Duy Khánh cũng ngồi một mình bên cửa kính, ly rượu trong tay sóng sánh ánh đỏ. Anh nhìn ra màn mưa, nơi ánh đèn phản chiếu nhạt nhòa, khẽ cười tự giễu. Cô vẫn như ngày nào – dịu dàng, kiên định, và xa xôi. Anh đã từng tin rằng rời đi là cách bảo vệ cô, nhưng giờ đây, anh chỉ thấy hối tiếc.

Anh mở laptop, nhìn vào tấm ảnh cũ: cô cười, tóc bay trong gió, ánh nắng rọi lên đôi mắt trong veo. Anh khẽ nói, như một lời thì thầm chỉ dành cho quá khứ: “Anh vẫn ở đây, Hạ à.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×