Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 1: Tiếng Vỡ Trong Màn Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai giờ sáng. Sài Gòn đã thôi không còn cựa mình.

Trong căn phòng áp mái xa hoa trên đỉnh một tòa tháp ở trung tâm thành phố, nơi có thể thu trọn vào tầm mắt một dải ngân hà nhân tạo lấp lánh, sự im lặng lại đặc quánh và nặng nề như chì.

RÍT...

KÉT...

XOẢNG!

Trình Phong ngồi bật dậy trên chiếc giường King-size, lồng ngực phập phồng như vừa chạy thoát khỏi một cuộc săn đuổi. Mồ hôi lạnh thấm đẫm chiếc áo phông lụa Armani. Trong tai anh vẫn còn văng vẳng tiếng lốp xe rít trên mặt đường nhựa ướt át, tiếng kim loại va chạm vào nhau một cách tàn nhẫn, và cuối cùng là tiếng vỡ vụn của kính, một âm thanh sắc lẻm, găm thẳng vào màng nhĩ, vào tận cùng sâu thẳm của ký ức.

Lại là giấc mơ đó.

Năm năm. Đã tròn năm năm kể từ cái đêm định mệnh ấy, nhưng nó vẫn kiên trì quay trở lại hành hạ anh gần như mỗi đêm, trung thành hơn bất kỳ người tình nào. Vẫn là con đường ven biển trong một đêm mưa bão. Vẫn là chiếc vô lăng lạnh ngắt trong tay. Vẫn là cảm giác bất lực đến tột cùng khi chiếc xe mất lái, lao vào bóng tối vô định.

Anh vò mái tóc mun dày, cố gắng xua đi những hình ảnh ám ảnh đang nhảy múa trước mắt. Anh là Trình Phong, Chủ tịch kiêm CEO của đế chế công nghệ TK Corp, một "kẻ bất bại" trên thương trường, người có thể khiến các đối thủ phải khuynh gia bại sản chỉ bằng vài quyết định lạnh lùng trong phòng họp. Nhưng đêm về, khi cởi bỏ lớp áo giáp của quyền lực và tiền bạc, anh chỉ là một kẻ thất bại thảm hại trước những giấc ngủ của chính mình.

Anh với tay lấy ly nước trên chiếc bàn cẩm thạch cạnh giường. Bàn tay anh, bàn tay đã ký những hợp đồng hàng triệu đô la, giờ đây lại run lên một cách không thể kiểm soát. Anh đã thử mọi cách: những loại thuốc ngủ liều cao nhất từ Thụy Sĩ, những buổi thiền định với các thiền sư nổi tiếng, những kỳ nghỉ xa xỉ ở những nơi biệt lập nhất thế giới. Nhưng không gì có thể ngăn cản được con quái vật đó quay về. Nó giống như một đoạn phim bị hỏng, cứ chiếu đi chiếu lại một cảnh duy nhất, một cảnh bi thảm mà anh là nhân vật chính.

Sự thiếu ngủ triền miên biến anh thành một con người khác. Ban ngày, anh khoác lên mình bộ áo giáp của sự lạnh lùng, quyết đoán, và xa cách. Không một ai trong tòa nhà TK Tower dám nhìn thẳng vào mắt anh quá ba giây. Họ sợ hãi và ngưỡng mộ anh. Nhưng chỉ có anh biết, lớp vỏ bọc đó mỏng manh đến nhường nào. Nó được dựng nên chỉ để che giấu một tâm hồn đang mục ruỗng từ bên trong, một tâm hồn bị khoét rỗng bởi cảm giác tội lỗi và những câu hỏi không lời đáp từ đêm mưa đó.

Uống cạn ly nước, Trình Phong đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm Sài Gòn lồng lộng, mang theo hơi ẩm, nhưng không thể làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng anh. Anh nhìn xuống thành phố đang say ngủ. Anh có tất cả: tiền bạc, danh vọng, quyền lực. Nhưng anh lại không có được thứ mà một người bình thường nhất cũng có: một giấc ngủ bình yên.

Anh tự hỏi, đến bao giờ, anh mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng này? Hay anh sẽ phải sống cùng nó, cho đến ngày nó nuốt chửng anh hoàn toàn?


Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh ở quận 3, cách xa sự hào nhoáng của trung tâm thành phố, có một căn phòng làm việc nhỏ, ấm cúng. Mùi hương của tinh dầu oải hương và tiếng nhạc không lời du dương của piano lan tỏa trong không khí. Nơi đây hoàn toàn đối lập với thế giới của Trình Phong.

An Chi khẽ vươn vai, kết thúc những dòng ghi chú cuối cùng về buổi trị liệu chiều nay. Cô nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ đêm. Cô là một bác sĩ tâm lý, và phòng khám nhỏ mang tên "An Chi - Tâm An Liệu Pháp" này là cả thế giới của cô. Một thế giới nơi cô giúp người khác sắp xếp lại những hỗn loạn trong tâm hồn họ.

Nhưng thế giới của cô cũng đã không còn trọn vẹn.

Ánh mắt cô vô thức nhìn về phía tấm ảnh đặt trang trọng trên bàn làm việc. Trong ảnh là một người đàn ông có nụ cười tỏa nắng như mặt trời, đang ôm cô thật chặt trên một bãi biển đầy gió. Đó là Khoa, vị hôn phu đã mất của cô.

Năm năm. Cũng đã năm năm kể từ cái đêm mưa bão đó. Đêm mà Khoa, một kiến trúc sư tài năng, đang trên đường đến gặp cô để bàn về kế hoạch cho đám cưới, đã không bao giờ đến được nữa. Một vụ tai nạn giao thông thảm khốc đã cướp anh đi mãi mãi, để lại trong tim cô một khoảng trống không gì lấp đầy được.

Nỗi đau đó, An Chi ngỡ rằng sẽ không bao giờ nguôi ngoai. Nhưng sau vụ tai nạn, một điều kỳ lạ đã xảy ra với cô. Trong những giấc mơ, cô bắt đầu "thấy" được những mảnh ký ức, những cảm xúc của người khác. Ban đầu, cô nghĩ mình đã bị sang chấn tâm lý. Nhưng dần dần, cô nhận ra đó là một năng lực. Cô có thể đi vào giấc mơ của những người mà cô có sự kết nối về mặt cảm xúc, dù chỉ là một cái bắt tay, một cuộc trò chuyện ngắn.

Năng lực đó vừa là một món quà, vừa là một lời nguyền. Nó giúp cô thấu cảm sâu sắc hơn với bệnh nhân của mình, giúp cô tìm ra những nút thắt trong tâm lý của họ mà không một liệu pháp nào có thể chạm tới. Nhưng nó cũng khiến cô phải trải qua nỗi đau, sự sợ hãi của họ một cách chân thật nhất. Nó giống như việc phải chết đi sống lại trong những cuộc đời khác mỗi đêm.

Sau cái chết của Khoa, cô khép mình lại. Cô không còn dám yêu, không còn dám tạo ra những kết nối cảm xúc sâu sắc. Cô sợ. Cô sợ lại phải một lần nữa cảm nhận nỗi đau mất mát, dù là trong mơ hay ngoài đời thực. Cô chỉ nhận những ca bệnh nhẹ, những người bị stress công việc, những cặp đôi cần tư vấn hôn nhân. Cô từ chối tất cả những ca bệnh nặng liên quan đến sang chấn tâm lý sâu sắc. Cô đang xây một bức tường an toàn xung quanh trái tim mình.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo. Là một số lạ. An Chi định không nghe máy, nhưng có một điều gì đó đã thôi thúc cô.

"A lô, phòng khám Tâm An Liệu Pháp xin nghe."

"Chào bác sĩ An Chi," một giọng phụ nữ vang lên, giọng nói chuyên nghiệp nhưng không giấu được sự lo lắng. "Tôi là Minh Anh, trợ lý của chủ tịch Tập đoàn TK Corp, ông Trình Phong. Tôi biết bây giờ đã muộn, nhưng tôi có một việc vô cùng khẩn cấp, muốn nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ."

An Chi cau mày. TK Corp? Trình Phong? Những cái tên quá lớn, quá xa vời so với thế giới nhỏ bé của cô. Cô đã nghe danh tiếng của Trình Phong, một con cá mập trên thương trường. Một người như vậy thì có vấn đề tâm lý gì chứ?

"Xin lỗi cô, phòng khám của tôi đã hết giờ làm việc. Nếu cần, cô có thể đặt lịch hẹn vào ngày mai," cô định từ chối một cách lịch sự.

"Không được ạ!" giọng Minh Anh trở nên khẩn thiết. "Chuyện này không thể chờ được. Chủ tịch của tôi... ông ấy đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng về giấc ngủ. Đã nhiều năm rồi. Chúng tôi đã thử mọi chuyên gia hàng đầu trong và ngoài nước, nhưng đều không có kết quả. Tôi được một giáo sư, là bạn của ba tôi, giới thiệu về bác sĩ. Ông ấy nói rằng liệu pháp của bác sĩ rất đặc biệt và hiệu quả. Xin bác sĩ, hãy giúp chúng tôi. Mọi chi phí không thành vấn đề."

An Chi im lặng. Một ca bệnh về rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng, kéo dài nhiều năm. Chính là loại bệnh nhân mà cô luôn cố gắng né tránh. Nó quá gần với nỗi đau của cô. Nhưng sự khẩn thiết trong giọng nói của người trợ lý đã chạm vào lòng trắc ẩn của một người bác sĩ trong cô. Từ chối một bệnh nhân đang cần giúp đỡ là đi ngược lại với lời thề Hippocrates mà cô luôn ghi nhớ.

"Được rồi," cô thở dài, đưa ra một quyết định mà sau này cô không biết là đúng hay sai. "Ngày mai, chín giờ sáng. Hãy đưa chủ tịch của cô đến đây."

"Thật ạ? Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!"

Cúp máy, An Chi ngồi lặng đi một lúc. Cô nhìn lại tấm ảnh của Khoa. "Em chỉ giúp anh ấy thôi nhé," cô thì thầm. "Chỉ là một ca bệnh thôi. Sẽ không có gì xảy ra cả."

Cô không biết rằng, cuộc gọi điện thoại định mệnh đó vừa mở ra một cánh cửa. Cánh cửa dẫn cô vào một thế giới hoàn toàn khác. Cánh cửa dẫn cô vào những cơn ác mộng của một người đàn ông xa lạ.

Và cánh cửa dẫn cô đến với sự thật về đêm mưa bão năm xưa, sự thật có thể sẽ phá nát cả thế giới bình yên mà cô đang cố gắng gìn giữ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!