Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 2: Người Lạ Trong Vùng Đất An Nhiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi dành cả buổi sáng để chuẩn bị cho cuộc gặp lúc chín giờ. Cô không chuẩn bị về mặt chuyên môn, những kiến thức đó đã nằm sẵn trong đầu cô. Cô chuẩn bị về mặt tinh thần. Cô pha một ấm trà thảo dược có tác dụng an thần, thắp một ngọn nến thơm có mùi gỗ đàn hương, và ngồi lặng lẽ trong phòng trị liệu của mình. Cô tự dặn lòng, đây chỉ là một bệnh nhân. Một ca bệnh khó, nhưng vẫn chỉ là một bệnh nhân. Sẽ không có kết nối cảm xúc. Sẽ không có sự đồng cảm vượt quá giới hạn nghề nghiệp.

Phòng trị liệu của cô là một không gian hoàn toàn đối lập với thế giới ngoài kia. Nó được sơn màu xanh rêu nhẹ, với đồ nội thất bằng gỗ và mây tre, một vài chậu cây xanh mát đặt ở góc phòng. Không có gì hào nhoáng, chỉ có sự bình yên. Đây là vùng đất an nhiên của cô, là thành trì bảo vệ cô khỏi những hỗn loạn.

Đúng chín giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Không phải một tiếng chuông dồn dập, mà là một tiếng bấm ngắn, dứt khoát và đầy quyền lực. An Chi hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa.

Trình Phong không đến một mình. Đi cùng anh là người trợ lý Minh Anh. Sự xuất hiện của anh ngay lập tức phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng. Anh mặc một bộ vest may đo hoàn hảo của Tom Ford, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, và mang một chiếc cặp da của Hermès. Toàn thân anh toát ra một khí chất lạnh lùng, mộtオーラ của sự thành công và cả sự thiếu kiên nhẫn. Anh như một con báo đen vô tình đi lạc vào một khu vườn thảo mộc.

Anh liếc nhìn một lượt khắp phòng khám nhỏ, ánh mắt anh lướt qua những món đồ trang trí bằng gốm, những chồng sách tâm lý trên kệ, và dừng lại trên gương mặt của An Chi. Một sự ngạc nhiên thoáng qua trong đáy mắt anh. Có lẽ anh đã quen với việc gặp gỡ những vị giáo sư, bác sĩ tâm thần lớn tuổi, đáng kính. Anh không ngờ "chuyên gia" mà trợ lý của anh tìm đến lại là một cô gái trẻ, với vẻ ngoài dịu dàng, mong manh như một đóa cúc họa mi.

"Đây là bác sĩ An Chi sao?" anh hỏi, giọng anh không hẳn là nghi ngờ, nhưng có một sự xa cách rõ rệt. Anh hỏi trợ lý của mình, chứ không phải hỏi chính cô.

"Dạ thưa Chủ tịch, đây là bác sĩ An Chi ạ," Minh Anh vội đáp, vẻ mặt hơi căng thẳng.

An Chi không hề nao núng trước thái độ đó. Với kinh nghiệm của mình, cô biết đây là một lớp vỏ phòng thủ. Cô nhìn anh, nhưng không phải nhìn vào bộ vest đắt tiền hay vẻ ngoài điển trai lạnh lùng. Con mắt của một nhà trị liệu giúp cô nhìn thấy những điều khác. Cô thấy quầng thâm dưới mắt anh, dù đã được che giấu kỹ bằng mỹ phẩm cao cấp. Cô thấy cái cách anh siết chặt quai cặp một cách vô thức. Và cô thấy một sự mệt mỏi cùng cực, một nỗi đau sâu kín được che đậy bằng sự kiêu ngạo. Cô đang nhìn một tòa nhà chọc trời có nguy cơ sụp đổ từ bên trong.

"Chào anh Trình Phong," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vững vàng. "Mời anh vào trong. Cô Minh Anh có thể vui lòng đợi ở phòng chờ được không ạ? Nguyên tắc của tôi là không có người thứ ba trong buổi trị liệu."

Minh Anh nhìn Trình Phong một cách thăm dò. Anh khẽ gật đầu. Người trợ lý cúi chào rồi lui ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người trong phòng. Trình Phong ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện An Chi, nhưng tư thế của anh không phải là sự thư giãn. Anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, giống như đang trong một cuộc đàm phán kinh doanh hơn là một buổi trị liệu tâm lý.

"Tôi không có nhiều thời gian," anh bắt đầu, không một lời chào hỏi. "Cô trợ lý của tôi có lẽ đã nói rõ. Tôi cần một giải pháp cho vấn đề của mình. Nhanh chóng và hiệu quả."

"Tôi hiểu," An Chi đáp, cô rót cho anh một tách trà thảo dược. "Nhưng tâm lý con người không giống như một hợp đồng kinh doanh, thưa anh. Nó không thể giải quyết bằng những điều khoản và deadline."

Trình Phong nhếch môi cười, một nụ cười đầy vẻ hoài nghi. "Tôi đã gặp những chuyên gia giỏi nhất ở Mỹ, ở Đức. Họ cũng đã nói những lời tương tự. Nhưng kết quả thì sao? Vài viên thuốc ngủ mạnh hơn và những lời khuyên sáo rỗng. Liệu pháp của cô có gì khác biệt?"

Anh đang thử cô. Dùng áp lực để xem phản ứng của cô. Một thói quen trên thương trường.

An Chi không bị cuốn vào trò chơi quyền lực của anh. Cô đặt tách trà xuống trước mặt anh. "Tôi không biết liệu pháp của tôi có gì khác biệt không. Nhưng tôi biết, nếu anh đến đây với tâm thế của một CEO đang tìm kiếm một 'giải pháp hiệu quả', thì chắc chắn nó sẽ thất bại."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Liệu pháp của tôi không tập trung vào việc 'dập tắt' triệu chứng bằng thuốc. Nó tập trung vào việc lắng nghe. Lắng nghe những gì cơ thể anh đang cố nói qua chứng mất ngủ, và cả những gì... giấc mơ của anh đang cố kể."

Hai từ "giấc mơ" như một mũi kim châm trúng huyệt. Vẻ mặt của Trình Phong cứng lại. Lớp vỏ bọc lạnh lùng của anh có một vết nứt nhỏ.

"Tôi không có gì để kể về giấc mơ đó cả," anh nói, giọng khô khốc. "Chỉ là một vụ tai nạn xe. Hết."

Anh nói "hết" như một cách để đóng sập cánh cửa lại trước khi cô kịp bước vào. An Chi biết, nếu cô cố gắng đẩy cánh cửa đó ra, nó sẽ chỉ càng bị khóa chặt hơn.

Buổi trị liệu đầu tiên dường như đang đi vào ngõ cụt. Trình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay. Anh cảm thấy đây đúng là một sự lãng phí thời gian.

"Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây," anh nói, chuẩn bị đứng dậy. "Cảm ơn cô đã dành thời gian."

"Khoan đã, anh Trình Phong," An Chi bất ngờ lên tiếng, giọng cô vẫn bình tĩnh. "Tôi hiểu sự hoài nghi của anh. Và tôi tôn trọng điều đó."

Cô ngả người về phía trước một chút. "Vậy chúng ta hãy có một thỏa thuận, theo ngôn ngữ của kinh doanh."

Lời đề nghị này khiến Trình Phong chú ý. Anh ngồi yên lại.

"Hãy cho tôi đúng ba buổi trị liệu," An Chi nói. "Trong ba buổi đó, anh không cần phải ép mình kể bất cứ điều gì anh không muốn. Anh chỉ cần có mặt, ngồi ở đây, và cho phép tôi được lắng nghe, dù đó chỉ là sự im lặng của anh. Nếu sau ba buổi, anh không cảm thấy có bất kỳ một sự thay đổi nhỏ nào, dù chỉ là một chút bình yên hơn trong vài phút, chúng ta sẽ dừng lại. Và tôi sẽ không nhận bất kỳ chi phí nào cho ba buổi đó."

Cô nhìn anh, đưa ra một ván cược. "Anh xem như đây là một khoản đầu tư không rủi ro. Anh chỉ mất một chút thời gian. Anh dám thử không?"

Trình Phong im lặng nhìn cô. Đã lâu lắm rồi mới có người dám thách thức anh theo cách này. Lời đề nghị của cô không phải là sự van nài của một bác sĩ, mà là sự tự tin của một đối tác. Nó đánh trúng vào bản năng hiếu thắng của anh.

"Được," anh gật đầu sau một lúc suy nghĩ. "Ba buổi. Thỏa thuận."

Buổi trị liệu đầu tiên kết thúc bằng một thỏa thuận thay vì một sự thấu hiểu. Khi họ đứng dậy, theo phép lịch sự, Trình Phong đưa tay ra.

"Hẹn gặp lại cô, bác sĩ."

An Chi cũng đưa tay ra để bắt lấy tay anh.

Và ngay khoảnh khắc da thịt họ chạm vào nhau, một cảm giác kỳ lạ đã xảy ra.

Nó không phải là một tia sét ái tình. Nó là một cơn lũ. Một cơn lũ của những cảm xúc hỗn loạn, dữ dội đột ngột tràn vào tâm trí An Chi. Cô "thấy" - không phải bằng mắt, mà bằng một giác quan nào đó khác - một nỗi sợ hãi đến tột cùng, một cảm giác tội lỗi đen đặc như mực, sự lạnh lẽo của màn đêm và mưa bão, và một nỗi đau buồn sâu thẳm, vô tận.

Nó chỉ lướt qua trong một giây, nhưng mạnh đến mức khiến cô phải khẽ hít vào một hơi, và vội vàng rụt tay lại.

Trình Phong nhận ra sự thay đổi nhỏ trên gương mặt cô. "Cô sao vậy?"

"Không... không có gì," An Chi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim cô đang đập loạn nhịp. "Chắc là do tôi hơi mệt."

Anh nhìn cô với ánh mắt có chút dò xét, rồi cũng không hỏi thêm. Anh quay người, mở cửa và bước ra ngoài, để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong căn phòng ấm áp.

An Chi đứng bất động, nhìn xuống bàn tay mình vẫn còn cảm nhận được sự hỗn loạn vừa rồi. Cô đã từng đi vào giấc mơ của nhiều người, nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được một luồng cảm xúc thô, nguyên bản và mãnh liệt đến như vậy chỉ qua một cái bắt tay.

Giấc mơ của người đàn ông này... nó không chỉ là một cơn ác mộng.

Nó là một địa ngục trần gian. Và cô vừa đồng ý để tự mình bước vào đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!