Ba năm sau.
Tại "Ngôi Nhà Mơ Ước", một buổi tiệc nhỏ đang diễn ra để kỷ niệm hai năm ngày khánh thành. Nơi đây đã trở thành một hình mẫu về một mái ấm cho trẻ em, một không gian ngập tràn tình yêu thương, tiếng cười và màu xanh của cây lá.
Giữa sân chơi, một cậu bé kháu khỉnh chừng hai tuổi rưỡi đang tò mò đuổi theo một chú bướm vàng. Cậu bé có đôi mắt sáng và thông minh của ba, nhưng lại có nụ cười hiền và ấm áp của mẹ. Đó là Trình Thiên An, trái ngọt tình yêu của Trình Phong và An Chi.
An Chi đứng từ xa nhìn con trai, ánh mắt cô long lanh niềm hạnh phúc viên mãn. Cô đang mang thai đứa con thứ hai, bụng đã lùm lùm sau lớp váy bầu rộng. Trình Phong nhẹ nhàng bước tới từ phía sau, vòng tay ôm lấy vợ và đặt một nụ hôn lên mái tóc cô.
"Nhìn xem kìa," anh thì thầm, chỉ về phía con trai. "Năng động y như em ngày xưa, dám một mình đi tìm sự thật."
"Còn bướng bỉnh và lì lợm thì giống y như ai đó," An Chi cười, quay lại véo nhẹ mũi chồng.
Họ đứng đó, lặng lẽ nhìn con trai mình chơi đùa cùng những đứa trẻ khác của ngôi nhà. Xung quanh họ là những người bạn, người thân quen thuộc. Bà Lan đang ngồi đọc truyện cổ tích cho một nhóm em nhỏ. Long, dù bận rộn với chức CEO, tuần nào cũng ghé qua để "làm bao cát" cho bọn trẻ leo trèo. Minh, sau mỗi chuyến công tác, đều mang về những món quà nhỏ. Cuộc sống của tất cả mọi người đều đã tìm thấy một sự bình yên và ý nghĩa mới.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm tím cả một góc trời, họ dắt tay Thiên An, đi dạo trên con đường nhỏ lát sỏi quanh khu vườn. Cậu bé, sau một ngày chạy nhảy, đã thấm mệt và ngủ thiếp đi trong vòng tay của ba.
Trình Phong một tay bế con, một tay nắm lấy tay vợ. Họ cùng nhau ngồi xuống một chiếc ghế đá, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn.
"An Chi này," Trình Phong bất chợt nói, mắt anh vẫn nhìn về phía xa. "Trước đây, mỗi khi đêm xuống, anh đều sợ hãi. Anh sợ phải nhắm mắt lại, sợ phải đối mặt với những cơn ác mộng. Anh đã từng nghĩ bóng tối là kẻ thù của mình."
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh chứa đựng một tình yêu sâu thẳm. "Nhưng từ khi có em và con, anh lại mong đến đêm thật nhanh. Để sau một ngày dài, anh được trở về nhà, được ôm hai mẹ con vào lòng. Và để được ngủ, để có thể mơ."
"Bây giờ anh mơ thấy gì?" An Chi hỏi khẽ.
Trà Phong mỉm cười. "Anh mơ thấy những điều rất bình thường. Anh mơ thấy Thiên An lần đầu tiên gọi tiếng 'ba'. Anh mơ thấy khu vườn của chúng ta nở đầy hoa. Anh mơ thấy chúng ta sẽ già đi cùng nhau, ngồi trên chiếc ghế này và kể chuyện cho các cháu nghe."
Anh siết nhẹ tay cô. "Những giấc mơ của anh bây giờ, không còn là địa ngục nữa. Chúng đã trở thành thiên đường."
An Chi tựa đầu vào vai anh, lòng cô ngập tràn một cảm giác ấm áp. Cô nhìn con trai đang ngủ say trong lòng ba nó, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Mọi vết thương của quá khứ dường như đã được chữa lành hoàn toàn.
"Chúng ta không cần phải đi vào giấc mơ nữa đâu anh," cô thì thầm. "Vì giấc mơ đẹp nhất của chúng ta... ở ngay đây rồi."
Trình Phong cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi lên vầng trán thơ ngây của con trai. Gió chiều hiu hiu thổi, mang theo hương thơm của hoa cỏ. Xa xa, tiếng cười nói của bọn trẻ vẫn còn vọng lại.
Một gia đình nhỏ, một tình yêu lớn, và một sự bình yên trọn vẹn.
Đó là cái kết đẹp nhất cho một câu chuyện bắt đầu từ những cơn ác mộng.