Cuộc sống sau hôn nhân của Trình Phong và An Chi không có những chuyến trăng mật xa xỉ hay những bữa tiệc tùng bất tận. Hạnh phúc của họ được dệt nên từ những điều bình dị nhất, giống như những trang sách của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, lật giở mỗi ngày.
Buổi sáng của họ bắt đầu bằng việc cùng nhau chăm sóc khu vườn. Trình Phong, vị CEO từng chỉ biết đến những con số và biểu đồ, giờ đây lại say sưa học cách phân biệt các loại đất, cách tỉa cành cho cây hồng. Anh thường làm sai, cắt nhầm một nụ hoa sắp nở hoặc tưới quá nhiều nước, và An Chi sẽ lại bật cười, dịu dàng chỉ cho anh. Đối với anh, việc nhìn thấy một mầm cây mới nhú còn vui hơn cả việc ký được một hợp đồng triệu đô.
Sau đó, họ sẽ cùng nhau đến công trường của "Ngôi Nhà Mơ Ước". Công trình đã đi vào giai đoạn hoàn thiện. Trình Phong dành trọn tâm huyết để đảm bảo mọi chi tiết đều hoàn hảo, từ màu sơn của bức tường đến chất liệu của tay vịn cầu thang. An Chi thì bận rộn với việc sắp xếp thư viện, cô tự tay chọn lựa từng cuốn sách, phân loại chúng, mong muốn mang đến cho những đứa trẻ một thế giới tri thức phong phú. Họ làm việc bên nhau, không còn là đối tác, mà là hai người bạn đời đang cùng nhau xây dựng một giấc mơ chung.
Buổi chiều, An Chi vẫn dành thời gian cho phòng khám nhỏ của mình. "Tâm An Liệu Pháp" đã trở thành một địa chỉ uy tín, nhưng cô không mở rộng quy mô. Cô chỉ nhận một số lượng bệnh nhân vừa đủ để có thể dành cho họ sự quan tâm trọn vẹn nhất. Thỉnh thoảng, Trình Phong sẽ ghé qua, không phải với tư cách một bệnh nhân cũ, mà chỉ đơn giản là ngồi ở phòng chờ, lặng lẽ đọc một cuốn sách và chờ vợ tan làm. Hình ảnh vị chủ tịch nổi tiếng ngồi đọc sách trong một phòng khám nhỏ đã trở thành một câu chuyện thú vị được nhiều người truyền tai nhau.
Những buổi tối của họ thật sự bình yên. Họ cùng nhau nấu ăn, thử những công thức mới. Trình Phong tỏ ra khá có năng khiếu với các món Âu, trong khi An Chi lại là chuyên gia của những món ăn Việt Nam đậm đà hương vị. Họ ăn tối trên chiếc bàn gỗ ngoài hiên, dưới ánh đèn vàng ấm áp, kể cho nhau nghe những câu chuyện vụn vặt trong ngày.
Sau bữa tối, họ thường ngồi bên nhau trên chiếc sofa lớn, cùng đọc một cuốn sách. An Chi sẽ tựa đầu vào vai anh, và anh sẽ vòng tay ôm lấy cô. Họ không cần phải nói nhiều. Sự im lặng bên nhau đã là một ngôn ngữ của sự thấu hiểu và yêu thương.
Một tối nọ, khi đang cùng nhau xem lại những bức ảnh cũ, An Chi tìm thấy tấm ảnh chụp Trình Phong và Nhã Uyên ở Mũi Né. Cô im lặng nhìn nó một lúc.
Trình Phong nhận ra, anh khẽ nắm lấy tay cô. "Em vẫn còn nghĩ về chuyện đó à?"
An Chi lắc đầu, mỉm cười. "Không. Em chỉ đang nghĩ, nếu không có tấm ảnh này, nếu không có tất cả những biến cố đã xảy ra, liệu chúng ta có tìm thấy nhau không?"
"Anh không biết," Trình Phong đáp, anh nhìn cô, ánh mắt đầy trìu mến. "Anh chỉ biết rằng, anh của bây giờ sẽ không đánh đổi bất cứ điều gì để quay lại quá khứ. Vì quá khứ không có em."
Anh lấy tấm ảnh đó, đặt nó vào một chiếc hộp gỗ cùng với những kỷ vật cũ khác, rồi cất nó đi. "Đã đến lúc để nó ngủ yên rồi," anh nói.
Họ đã học được cách đối mặt với quá khứ, không phải bằng cách xóa bỏ, mà là bằng cách cất nó vào đúng vị trí của nó, như một phần của cuộc hành trình đã đưa họ đến với nhau.
Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi, bình dị nhưng không hề nhàm chán. Mỗi ngày trôi qua là một trang sách mới được viết nên bằng những khoảnh khắc yêu thương. Họ cùng nhau đi du lịch, không phải đến những khu nghỉ dưỡng năm sao, mà là những chuyến đi phượt đến những vùng đất xa xôi của Tổ quốc. Họ cùng nhau tham gia các hoạt động tình nguyện, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và cả những nỗi buồn.
Họ đã tìm thấy một định nghĩa khác về hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là sự sở hữu, không phải là đỉnh cao của danh vọng. Hạnh phúc là có một người để cùng đi qua những ngày nắng, và cũng sẵn sàng nắm tay mình vượt qua những ngày mưa.
Hạnh phúc, đơn giản, là tìm thấy một người để cùng nhau viết nên những trang sách bình dị của cuộc đời.