người gác đêm ở phố vắng

Chương 1: Người Bảo Vệ Thức Tỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố S không bao giờ ngủ, nhưng luôn có những khoảnh khắc, giữa hai nhịp thở của nó, mà cả một thành phố dường như nín lặng. Đó là 2 giờ 17 phút sáng, thời khắc giao thoa giữa bóng đêm nặng nề và sự hy vọng mong manh của bình minh.

Trần Phong, 27 tuổi, khoác trên mình chiếc áo bảo vệ màu xanh xám đã bạc màu, đứng ở tầng 15 của Tổ Hợp Thương Mại Toàn Cầu. Đây từng là một biểu tượng phồn thịnh của thành phố, nhưng nay đã trở nên cũ kỹ, với 70% không gian trống trải đang chờ đợi các dự án tái thiết đắt đỏ. Công việc của Phong là đi giữa những hành lang lạnh lẽo ấy, đảm bảo rằng không có thứ gì—hay ai—có thể làm phiền giấc ngủ của những ông chủ đã ra về từ lâu.

Phong ghét ca đêm. Nó bào mòn lý trí và thể xác, biến anh thành một cái bóng vô hình. Anh là một công nhân chuyên nghiệp của sự cô đơn. Tiếng bước chân anh vang vọng trên sàn đá cẩm thạch, âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh mịch ngột ngạt. Ánh sáng đèn hành lang lờ mờ, tạo ra những vệt sáng dài vô tận, nhưng càng đi, Phong càng cảm thấy bóng tối không phải là sự vắng mặt của ánh sáng, mà là một thực thể vật chất, đang chờ đợi.

Anh rít một hơi thuốc lá điện tử, hương bạc hà cay xè lấn át mùi ẩm mốc cũ kỹ của tòa nhà. “2:18 phút. Vòng kiểm tra số ba,” anh lẩm bẩm, ghi chép vào cuốn sổ kiểm soát đã nhăn nheo. “Tầng 15 an toàn. Tầng 16 an toàn. Tầng 17...”

Bất chợt, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên từ cuối hành lang tầng 17. Đó là tiếng kim loại chạm vào kim loại.

Phong dừng lại, đôi mắt mệt mỏi nheo lại. Anh biết rõ tiếng động đó: đó là tiếng cửa sổ thoát hiểm bị gió lùa sập. Anh đã nghe nó hàng trăm lần. Nhưng đêm nay, không hề có gió. Cửa sổ đó nằm ở cuối hành lang khu văn phòng bỏ trống của Công ty Kỹ thuật số Thiên Hà, nơi đã ngừng hoạt động từ hai năm trước.

Anh rảo bước về phía tiếng động. Ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay Phong chỉ đủ để xua đi một phần bóng tối, nhưng lại khiến những góc khuất còn lại trở nên đen đặc hơn. Anh cảm thấy một luồng khí lạnh đột ngột xuyên qua lớp áo bảo vệ. Đó là cái lạnh không phải của điều hòa, mà là cái lạnh thấm vào xương, mang theo một mùi hương lạ lẫm, ngọt và tanh như máu.

"Chắc là chuột," Phong cố gắng tự trấn an, tiếng nói của anh lạc đi giữa không gian rộng lớn.

Khi đến gần khu Thiên Hà, anh thấy cánh cửa sổ thoát hiểm thực sự đã bị bật tung. Phong hít sâu, cảm giác khó chịu dâng lên. Vị trí này rất cao, không thể là trộm. Anh đóng cánh cửa lại, chốt khóa cẩn thận. Lúc quay người, anh liếc nhanh qua phòng họp lớn của Thiên Hà, nơi cửa kính đã bị che lại bằng rèm dày đặc. Trong một tích tắc, anh thề rằng mình thấy một bóng người đang đứng giữa phòng, cao lớn, tĩnh lặng.

Phong lắc đầu, xua tan hình ảnh đó. “Mày mệt quá rồi, Phong. Cần ngủ.”

Anh nhanh chóng hoàn thành vòng kiểm tra trên lầu và trở về phòng điều khiển ở tầng trệt. 3:00 sáng. Giờ nghỉ. Phong ngồi xuống ghế xoay, nhìn vào bức tường camera dày đặc. Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có hình ảnh tĩnh lặng của các hành lang trống và bãi đỗ xe tối mịt.

Tuy nhiên, có một camera cứ nhấp nháy liên tục: Camera số 43, hướng vào khu tầng hầm Sub-level 4 (S4).

Khu S4 là khu vực cũ nhất của Tổ Hợp, nơi chứa đựng các đường ống dẫn nước chính và dây điện cũ từ những năm 70. Nó đã bị niêm phong vĩnh viễn và không có người kiểm tra trong hơn mười năm, trừ những trường hợp khẩn cấp. Hôm nay, màn hình báo lỗi "Lỗi Ẩm Thấp/Lỗi Điện Áp" nhấp nháy màu đỏ trên camera 43.

Phong thở dài. Anh không được trả tiền để sửa ống nước, nhưng quy tắc của công ty là "không có cảnh báo đỏ." Anh cầm lấy chìa khóa chính, một chiếc đèn pin dự phòng lớn hơn và một chiếc bộ đàm cũ.

"Tôi xuống S4 kiểm tra điện áp. 5 phút nữa sẽ lên," anh báo cáo qua bộ đàm, dù biết rõ chỉ có tiếng rít nhiễu đáp lại.

Lối xuống S4 là một cánh cửa kim loại nặng nề nằm khuất sau phòng chứa dụng cụ. Nó được khóa bằng ba ổ khóa và một chốt an toàn điện tử. Phong mất gần hai phút để mở chúng. Khi cánh cửa bật mở, một làn hơi lạnh buốt và ẩm ướt ập vào mặt anh, mang theo mùi của đất sét, rêu phong và thứ gì đó mục rữa, bí ẩn.

Anh bước xuống cầu thang bê tông xoắn ốc. Mỗi bước chân của Phong đều dội lại thành tiếng vang nặng nề trong không gian kín mít. Tầng hầm S4 hoàn toàn không có ánh sáng, chỉ có ánh đèn pin của anh rọi khắp các bức tường bám đầy rong rêu. Các đường ống nước khổng lồ chạy ngoằn ngoèo như những con rắn bị đóng băng.

Sau khi đi sâu vào, Phong xác định được vị trí của bộ cảm biến lỗi. Nó nằm gần một bức tường đã sụp đổ một phần, có lẽ do hư hại từ một trận động đất nhỏ năm ngoái.

"Điện áp ổn định. Cảm biến hỏng," anh lẩm bẩm, định dùng tay đặt lại con chip cảm biến.

Khi anh chạm tay vào bức tường sụp đổ, một điều kỳ lạ xảy ra. Bức tường vốn lạnh lẽo bỗng trở nên nóng ran. Sau đó, một khe nứt nhỏ xuất hiện, và một vật thể nhỏ bé, hình khối lập phương, tối đen, không phản chiếu ánh sáng, rơi ra từ khe nứt đó.

Phong tò mò nhặt nó lên. Nó không phải đá, không phải kim loại, cũng không phải than. Nó có kết cấu như thủy tinh đen, nhưng khi anh cầm nó, cảm giác lạnh lẽo đến tận cùng như thể anh đang nắm một khối băng được nhào nặn từ nỗi sợ hãi thuần túy.

Đó là lúc mọi thứ bùng nổ.

Ngay khi ngón tay anh tiếp xúc với vật thể, một luồng xung kích phi vật chất cực mạnh đâm thẳng vào thái dương Phong. Anh không nghe thấy tiếng động, nhưng trong đầu anh vang lên một tiếng hét không ngừng, một bản hợp xướng của hàng ngàn giọng nói cùng lúc.

Đau đớn và bối rối, Phong buông tay. Vật thể đó lăn đi, chạm vào đống bê tông vụn, và ngay lập tức, khối lập phương đen đó tan chảy, hòa vào bóng tối như thể nó chưa từng tồn tại. Bức tường sụp đổ cũng tự vá lại một cách vô hình, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Phong thở dốc, quỳ sụp xuống sàn. Anh nghĩ mình vừa bị ảo giác do kiệt sức.

Anh đứng dậy, lắc mạnh đầu, cố gắng lấy lại nhịp thở. Anh quay lại, và lúc này, anh nhận ra sự khác biệt. Tầng hầm S4 vẫn tối, nhưng... không hề trống rỗng.

Nơi góc khuất gần đường ống nước, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ cũ kỹ đang đứng, nhìn chằm chằm vào Phong. Anh ta có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo, và đôi mắt mở to vô hồn. Phong biết mọi nhân viên bảo vệ cũ của tòa nhà, nhưng người này thì không.

"Ông là ai?" Phong lắp bắp, giơ đèn pin lên. Ánh sáng xuyên qua người đàn ông, nhưng không hề tạo ra bóng.

Người đàn ông không nói gì. Tay anh ta vẫn giữ nguyên tư thế như đang giữ một bộ đàm đã biến mất, và từ từ, người đàn ông đó bắt đầu bước đi, nhưng đôi chân anh ta không chạm đất, mà trôi lơ lửng cách mặt sàn vài centimet. Anh ta đi xuyên qua một đường ống nước khổng lồ như thể nó chỉ là sương mù.

Kinh hoàng bao trùm lấy Phong. Không phải là ảo giác. Đây là... một bóng ma.

Phong quay lưng bỏ chạy, lao lên cầu thang với tốc độ của một vận động viên Olympic. Anh không quan tâm đến tiếng bộ đàm rơi, tiếng chìa khóa va chạm. Anh chỉ muốn thoát khỏi nơi kinh tởm này.

Anh đẩy mạnh cánh cửa kim loại, cố gắng hít vào không khí "bình thường" của tầng trệt. Nhưng, sự bình thường đã chết.

Khi anh quay lại hành lang chính, nơi vốn yên tĩnh và sáng đèn lờ mờ, giờ đây trở thành một sàn diễn cho những linh hồn lang thang.

Một Bóng Ma Sinh Viên tóc dài, mặc chiếc áo đồng phục trắng, đang ngồi co ro bên cạnh chiếc máy rút tiền tự động. Cô ta không khóc, nhưng có một vệt nước mắt đen khô kéo dài từ hốc mắt xuống cằm.

Ở quầy pha chế của tiệm cà phê đã đóng cửa, một Linh Hồn Phụ Bếp đang dùng chiếc khăn ướt lau đi lau lại một điểm không tì vết trên quầy, lặp đi lặp lại một cách ám ảnh. Khi Phong đi qua, anh nghe thấy tiếng thì thầm vô tận của người phụ bếp: "Bẩn... vẫn còn bẩn..."

Phong chạy về phòng điều khiển, tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Anh khóa chặt cửa, quay người lại phía bức tường camera.

Màn hình camera số 12, khu vực quầy lễ tân sảnh chính, hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trẻ. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, đang đứng nhìn chăm chú vào camera, nở một nụ cười rộng đến mang tai. Chiếc váy đỏ đó rất thật, nhưng cô ta lại trong suốt, như một bức tranh được vẽ bằng thủy tinh mờ.

“Không... không phải là thật,” Phong rên rỉ.

Anh nhìn vào màn hình của camera 43, khu vực S4. Nó đã ngừng báo lỗi. Màn hình tối đen như không có gì. Anh biết mình không thể xuống đó nữa.

Anh cố gắng gọi điện thoại. Anh bật điện thoại, nhưng màn hình chỉ hiện thị "Không có dịch vụ" dù anh đang ở trong trung tâm thành phố. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ kính của phòng điều khiển.

Thành phố S vẫn sáng rực rỡ, nhưng đối với Phong, nó đã thay đổi hoàn toàn.

Trên đường phố, một chiếc xe tải chở hàng đang chạy qua. Nhưng Phong thấy rõ bên trong thùng xe không phải là hàng hóa, mà là hàng chục Linh Hồn Vô Gia Cư đang chen chúc, vật vờ trong bóng tối, run rẩy trong cơn lạnh vĩnh cửu.

Anh nhìn thấy một Tà Linh Thanh Thiếu Niên đang lơ lửng ngay trên biển hiệu quảng cáo lớn, tay cầm một chiếc điện thoại ma, liên tục nhắn tin cho một ai đó đã không còn nhận tin nhắn.

Thành phố S, mà anh từng nghĩ là nơi chốn nhộn nhịp, giờ đây hiện ra như một nghĩa địa khổng lồ được ngụy trang bằng ánh đèn neon. Mọi người anh thấy đều là những cái bóng không hồn, đang tiếp tục những công việc vô nghĩa của họ. Họ không biết rằng, bên cạnh họ, những linh hồn cũng đang tiếp tục cuộc sống, đau khổ và tuyệt vọng, lặp lại mãi mãi khoảnh khắc cuối cùng của đời mình.

Phong ôm lấy đầu, cố gắng đẩy lùi hình ảnh kinh hoàng đó. Anh bị mắc kẹt giữa hai thế giới. Anh là một người sống, nhưng anh lại đang nhìn thấy cái chết, đang chạm vào sự mục ruỗng của một đô thị.

Bỗng nhiên, chiếc bộ đàm cũ bị rơi dưới sàn bắt đầu kêu lên tiếng "réo rắt". Phong bò tới, run rẩy nhặt nó lên.

"Alo... Alo...!" Phong gọi, giọng anh khản đặc.

Không có tiếng người trả lời, chỉ có một luồng nhiễu điện cực mạnh, xen lẫn với tiếng rên rỉ, thét gào, và những đoạn hội thoại bị cắt rời mà anh không thể hiểu.

Rồi, một giọng nói bất ngờ vang lên, rõ ràng, nhưng lạnh lẽo và dường như phát ra từ chính bên trong bộ đàm, chứ không phải từ hệ thống dây nối.

Đó là giọng nói của người đàn ông bảo vệ tóc bạc trong khu S4. Giọng nói ấy già nua, mệt mỏi và vang vọng.

"Trần Phong..."

"Ông... ông là ai? Làm sao ông biết tên tôi?" Phong hỏi, tim anh đã nhảy lên đến cổ họng.

"Ta là người gác đêm... ở đây... rất lâu rồi. Bây giờ... đến lượt ngươi..."

Tiếng bộ đàm đột ngột im bặt. Sau đó, Phong cảm thấy một luồng hơi thở lạnh băng phả vào gáy mình. Một tiếng thì thầm, sâu lắng, và ma mị vang lên ngay sát tai anh, dù anh biết mình đang ở một mình trong căn phòng đã khóa kín.

"Chào mừng đến với ca gác đêm vĩnh cửu."

Phong xoay mạnh người lại, chiếc ghế xoay văng ra, nhưng phía sau anh hoàn toàn trống rỗng. Mọi thứ trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh sáng từ bức tường camera đang ghi hình một thế giới đầy những bóng ma mà chỉ riêng anh có thể thấy.

Anh nhìn xuống tay mình, nơi anh đã chạm vào vật thể đen kia. Một vết bầm tím nhỏ, đen như mực tàu, đang từ từ lan rộng trên da anh.

Trần Phong, người bảo vệ ca đêm bình thường, đã chính thức bị ràng buộc vào phận sự gác đêm kinh hoàng của Thành phố S, một nhiệm vụ mà anh chưa bao giờ cầu xin, và giờ đây, không thể thoái thác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×