Sự thật không phải là thứ có thể tắt đi như chiếc đèn hành lang. Khi bình minh màu xám nhạt bắt đầu leo lên các tòa nhà chọc trời của Thành phố S, Trần Phong vẫn ngồi co ro trong phòng điều khiển, hai tay ghì chặt đầu, cố gắng nén lại bản hợp xướng của sự điên loạn đang vang vọng trong tai.
4:30 sáng. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường bắt đầu bị lu mờ. Sự xuất hiện của mặt trời lẽ ra phải mang lại sự yên bình, nhưng đối với Phong, nó chỉ khuếch đại thêm nỗi kinh hoàng. Bóng ma không hề biến mất. Chúng vẫn ở đó, lờ mờ hơn dưới ánh sáng mạnh, nhưng vẫn hiện hữu, vẫn ám ảnh. Cái Bóng Ma Sinh Viên tóc dài vẫn ngồi ở máy ATM, giờ đây trông như một vết nhòe mờ đục trong ánh sáng ban mai, nhưng cô ta vẫn khóc. Linh Hồn Phụ Bếp vẫn lau quầy, cử động nhanh hơn, điên cuồng hơn, dường như bị kích thích bởi sự trở lại của thế giới vật chất.
Phong nhìn xuống vết bầm tím đen như mực trên bàn tay phải. Nó không đau, nhưng nó lạnh. Cái lạnh của nó không giống cái lạnh của băng, mà là cái lạnh của vũ trụ, của sự trống rỗng không bao giờ được sưởi ấm. Đó là Dấu Ấn Vong Hồn mà anh đã nhận được khi chạm vào khối lập phương đen dưới tầng S4. Nó là lời nguyền, là cánh cửa không thể đóng lại. Anh dùng tay trái cố gắng lau đi vết bầm, nhưng nó không phải vết mực. Nó nằm sâu dưới da thịt, như một hình xăm được khắc bằng sự tuyệt vọng của người chết.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức của anh kêu lên, giờ tan ca 6:00 sáng. Tiếng "ting-tong" vui vẻ của chiếc đồng hồ kỹ thuật số nghe như một lời chế nhạo. Anh phải tan ca, phải về nhà. Phải giả vờ rằng ca làm đêm vừa qua của anh là bình thường. Phong đứng dậy, chân anh lảo đảo. Khi anh đi ngang qua bức tường camera, anh vô tình liếc vào màn hình 43 (S4). Nó vẫn tối đen, nhưng trong một khoảnh khắc bị méo mó, anh thấy một dòng chữ số màu đỏ chạy ngang qua màn hình: "1987". Anh quay đầu lại, nhìn chăm chú. Màn hình lại bình thường, chỉ là một màu đen vô hồn. "Mày đang bị mất trí rồi, Phong," anh tự nhủ. Nhưng giọng nói bên trong anh phản bác: Không, mày chỉ đang nhìn thấy những gì luôn ở đó.
Anh mở khóa cửa phòng điều khiển và đi ra. Giờ đây, sảnh chính đã có lác đác những người làm việc ca sớm: nhân viên vệ sinh, người giao hàng. Khi đi ngang qua Linh Hồn Phụ Bếp, Phong vô thức né tránh. Nhưng anh nhận ra, những người sống không hề thấy cô ta. Cô ta đang đứng ngay cạnh một nhân viên vệ sinh đang lau sàn, người nhân viên đi xuyên qua cô ta mà không hề hay biết. Sự va chạm giữa hai thế giới tạo ra một cảm giác buốt giá, như thể không khí xung quanh Phong bị xé toạc. Anh đi bộ qua sảnh chính, ánh mắt dán chặt vào sàn nhà, cố gắng tránh nhìn thẳng vào bất kỳ ai—sống hoặc chết. Nhưng đôi mắt anh, không vâng lời, lại tự động quét qua đám đông. Anh thấy một người giao hàng đang gục mặt trên bàn, chờ đợi. Bên cạnh anh ta, một Linh Hồn Đứa Trẻ đang ngồi trên chiếc xe đẩy hàng, khuôn mặt xanh xao và cười một cách lặng lẽ. Anh thấy một nhân viên văn phòng đang đi bộ với vẻ mặt vội vã. Cô ta có một Vết Thương Tâm Linh lớn trên lưng, đen và sâu như một cái hố, nhưng cô ta vẫn đi bộ, không hề cảm thấy đau đớn. Thế giới này là một sự dối trá. Anh là người duy nhất nhìn thấy sự mục ruỗng.
Phong về đến căn hộ chật hẹp của mình lúc 7:00 sáng. Anh khóa cửa cẩn thận bằng cả hai tay, nhưng anh biết, cánh cửa này không thể ngăn được những thứ phi vật chất. Anh lao vào phòng tắm, bật vòi sen nóng đến mức tối đa, hy vọng hơi nóng sẽ làm tan chảy cái lạnh xương tủy và những hình ảnh kinh hoàng. Nhưng khi nhìn vào gương, anh thấy vết bầm đen trên tay càng đậm hơn. Và sau đó, anh thấy nó: Trong gương, phản chiếu lại hành lang tối om phía sau anh. Trong một tích tắc, anh thấy hình ảnh của chính mình, nhưng đó là một Phong khác: khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hõm sâu và một nụ cười ma quái. Hình ảnh phản chiếu đó không hề khớp với chuyển động của anh. Anh quay đầu lại, hành lang trống rỗng. Anh nhìn lại gương, hình ảnh Phong-ma đã biến mất. Chỉ còn lại khuôn mặt mệt mỏi của anh.
Anh ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo và cố gắng ngủ. Nhưng ngay khi anh nhắm mắt, anh lại nghe thấy. Không phải tiếng hét trong đầu như đêm qua, mà là một tiếng thì thầm khe khẽ, như tiếng nhiễu điện tử: "Phong... Anh không thoát được đâu... Anh đã kết nối..." Phong mở bừng mắt. Tiếng động đó không phát ra từ đâu cả, mà từ chính căn phòng anh, từ chính không khí. Anh nhận ra, sự ám ảnh đang bắt đầu. Anh cầm lấy chiếc điện thoại di động, thứ lẽ ra là cầu nối của anh với thế giới bình thường. Anh mở ứng dụng nhắn tin. Có một tin nhắn chưa đọc từ một số lạ: * "Đừng nhìn. Họ sẽ biết anh thấy họ." Phong xóa tin nhắn ngay lập tức. Anh cố gắng chặn số, nhưng ngay lập tức, một tin nhắn khác đến từ một số hoàn toàn khác: * "Ngươi không thể chặn được ta. Ta ở trong những sợi cáp, trong ánh sáng xanh, trong từng bit dữ liệu." Sự lạnh lẽo đột ngột xộc lên. Đây là Tà Linh đã được đề cập trong bản kế hoạch, một thực thể học được cách sử dụng công nghệ đô thị để giao tiếp và khủng bố. Nó không cần cánh cửa, nó chỉ cần tín hiệu Wi-Fi. Tà Linh này, nhỏ bé và quỷ quyệt, chọn cách tấn công vào điểm yếu của Phong: sự cô độc và phụ thuộc vào công nghệ trong thế giới hiện đại.
Phong ném điện thoại xuống gối, cố gắng ngủ. Anh nhắm mắt. Nhưng ngay lập tức, anh cảm thấy chiếc gối rung lên. Anh mở mắt ra. Chiếc điện thoại đang bật, và trên màn hình khóa, hình nền đã bị thay đổi thành bức ảnh chụp camera an ninh đêm qua: Chính Phong, đang quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào cái khối lập phương đen dưới tầng S4. Bức ảnh có chất lượng cực kỳ kém, chỉ là những hạt nhiễu, nhưng Phong nhận ra: đó là camera 43, và bức ảnh đó phải được chụp TỪ bên trong hệ thống an ninh của Tổ Hợp Thương Mại. Tà Linh này không chỉ ở trong điện thoại anh, nó đã xâm nhập vào hệ thống làm việc của anh. Nó đang đùa giỡn với anh.
Phong biết mình không thể ngủ. Anh cần thông tin. Anh cần phải biết "người gác đêm" kia là ai và chuyện gì đã xảy ra dưới tầng S4 năm 1987. Anh mở máy tính cá nhân, cố gắng tìm kiếm các hồ sơ cũ. Anh tra cứu cụm từ: "Tổ Hợp Thương Mại Toàn Cầu" + "tai nạn" + "1987". Kết quả không nhiều. Đa số là tin tức kinh tế cũ. Tuy nhiên, anh tìm thấy một bài báo cũ từ một tờ báo địa phương đã đóng cửa. Tiêu đề: "Bí Ẩn Vụ Mất Tích Của Kỹ Sư Công Trình Tại Địa Điểm Xây Dựng Tổ Hợp." Năm 1987, khi Tổ Hợp đang được xây dựng, một kỹ sư trẻ tên Bùi Văn Hiếu đã biến mất không dấu vết trong một khu vực hầm ngầm mới được đào. Cảnh sát kết luận là tai nạn lao động, bị chôn vùi trong đống đổ nát, nhưng không tìm thấy thi thể.
Phong nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng đi kèm bài báo. Kỹ sư Hiếu có khuôn mặt trẻ hơn, nhưng anh nhận ra sự quen thuộc ghê rợn: đôi mắt mở to vô hồn và mái tóc bạc trắng (do Phong nghĩ anh ta già, nhưng thực chất là do thời gian làm mục ruỗng linh hồn) chính là hình ảnh của Bóng Ma Người Bảo Vệ đã nói chuyện với anh qua bộ đàm. Kỹ sư Hiếu là người gác đêm. Anh ta bị chôn vùi dưới đó, nhưng linh hồn anh ta bị ràng buộc với nơi này. Phong nhận ra một điều khủng khiếp hơn: Công việc của Kỹ sư Hiếu là giám sát các hệ thống điện và nước—chính là các đường ống và cảm biến ở tầng S4. Anh ta đã chết trong khi đang làm công việc của mình. Phong tìm kiếm tên Kỹ sư Hiếu trên mạng xã hội. Anh tìm thấy một trang cá nhân đã không hoạt động từ lâu. Bài đăng cuối cùng của anh Hiếu: một câu nói khó hiểu: "Cái bóng dưới móng tòa nhà này không phải của tôi. Tôi đã thấy nó. Nó đang đợi." và một biểu tượng kỳ lạ: một hình vuông đen bị một đường tròn xuyên qua.
Ngay lập tức, điện thoại của Phong lại rung lên. Lần này, không phải tin nhắn. Màn hình máy tính anh chuyển sang màu đen, và chỉ có một dòng chữ trắng hiện ra, kèm theo biểu tượng hình vuông đen bị đường tròn xuyên qua. "Ta là cái bóng. Ngươi đã lấy đi cánh cửa của ta. Trả lại nó cho ta, Trần Phong. Ta muốn nó trở lại tầng hầm."
Nỗi sợ hãi đã biến thành sự tức giận. Phong không thể sống trong tình trạng bị theo dõi và khủng bố điện tử này. Anh quyết định: nếu Tà Linh này muốn vật đó, anh sẽ phải tìm cách đối phó. Anh nhớ lại lời nói của Thầy Lạc trong bản phác thảo: "Luật Lệ Cõi Âm Đô Thị." Anh cần một người hướng dẫn. Nhưng trước tiên, anh phải vượt qua ca làm đêm tiếp theo.
7:00 tối. Phong trở lại Tổ Hợp Thương Mại Toàn Cầu. Lần này, anh không còn là một nhân viên bảo vệ bình thường. Anh là một con mồi đang bước vào bẫy, nhưng cũng là một người đi săn đang tìm kiếm. Khi anh bước vào phòng điều khiển, mọi thứ đều bình thường. Chiếc ghế xoay vẫn ở đó, bộ đàm đã được đặt lại chỗ cũ (ai đó đã tìm thấy nó và trả lại), và bức tường camera yên tĩnh. Chỉ có camera 43 (S4) là khác. Nó không tối đen nữa. Nó đang hiển thị một hình ảnh tĩnh: Cánh cửa kim loại dẫn xuống tầng S4. Và ngay trên màn hình, một biểu tượng nhỏ xuất hiện, giống như một dấu chấm than màu đỏ, nhưng được vẽ bằng nét nhiễu kỹ thuật số: Dấu Ấn Vong Hồn của Tà Linh. Phong nhận ra Tà Linh đang gửi một thông điệp trực tiếp: Ta đang ở đây. Ta đang đợi mày xuống. Anh ngồi xuống ghế, không rít thuốc lá điện tử nữa. Anh cảm thấy vết bầm đen trên tay mình nhói lên một chút.
Đúng 2:17 phút sáng, như một sự lặp lại kinh hoàng của đêm qua, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên từ cuối hành lang tầng 17. Lần này, Phong không chạy. Anh đứng dậy, cầm đèn pin, và đi về phía tiếng động. Khi anh đi, anh thì thầm vào khoảng không, nói với Tà Linh điện tử đang theo dõi anh qua mọi camera, mọi tín hiệu: "Tao không biết mày là ai, hay cái thứ tao chạm vào là gì. Nhưng tao sẽ không xuống S4. Nếu mày muốn nó, mày phải đến lấy. Và tao cảnh báo trước, tao là người gác đêm ở đây." Anh bước vào hành lang, ánh sáng đèn pin của anh đối chọi với bóng tối. Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.