Hoàng Anh nhìn đồng hồ, kim giây nhích từng chút một. Đúng 8 giờ 30 tối. Anh đóng chiếc laptop lại, cảm thấy sự hài lòng quen thuộc khi hoàn thành mọi việc đúng như kế hoạch. Bàn làm việc gọn gàng, chiếc màn hình đã được tắt, và tách trà xanh đã được tráng sạch. Mọi thứ đều đâu vào đấy, giống như cuộc đời anh—một chuỗi những mục tiêu đã được lập trình và hoàn thành.
Trên màn hình chính của máy tính, anh mở một tập tin Excel. Đó không phải là bản thiết kế phần mềm phức tạp nào, mà là một bảng tính mang tên “Kế hoạch Tình yêu 18 tháng – V1.2.xlsx”. Anh lướt qua các cột: Mục tiêu, Thời gian dự kiến, Tiến độ, và Ghi chú.
Hôm nay là cột mốc 12 tháng. Mục tiêu đã hoàn thành: “Sống chung và hòa hợp”. Tiến độ: 100%. Ghi chú: “Thảo Chi rất hợp. Giai đoạn ổn định bắt đầu.”
Hoàng Anh mỉm cười. Anh tin vào dữ liệu. Anh tin vào kế hoạch. Anh tin rằng, để một mối quan hệ thành công, nó cũng cần sự tỉ mỉ, logic và một tầm nhìn rõ ràng. Anh đã dành sáu tháng để nghiên cứu, phân tích và đưa ra kế hoạch chi tiết cho mối tình của mình. Tháng 1 đến tháng 6: tìm hiểu và kết nối. Tháng 7 đến tháng 12: sống thử và hòa hợp. Sau tháng 12, sẽ là giai đoạn Ổn định. Ổn định để tiến tới các mục tiêu lớn hơn: mua nhà, kết hôn, và sinh con. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Anh bước ra khỏi phòng làm việc. Căn hộ hai phòng ngủ được thiết kế theo phong cách tối giản, mọi vật dụng đều có vị trí cố định của nó. Sàn nhà sạch bóng, kệ sách được sắp xếp theo màu sắc. Mọi thứ đều hoàn hảo, đều phản ánh con người anh—ngăn nắp và logic.
Hoàng Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh. Cà chua, dưa chuột, rau xà lách... tất cả được đựng trong những hộp nhựa trong suốt, dán nhãn ngày mua. Anh chuẩn bị làm món salad cho bữa tối, đúng như lịch trình bữa ăn đã được ghi trong một cuốn sổ tay nhỏ.
Đúng lúc đó, Thảo Chi bước vào. Cô vừa trở về từ studio. Chiếc áo sơ mi trắng của cô dính vài vệt sơn màu, mái tóc búi cao hơi lệch, và trên trán còn vương vài vệt màu nước. Cô không giống anh. Hoàng Anh là những đường thẳng, những hình khối vuông vắn, những con số chính xác. Thảo Chi là những nét cọ ngẫu hứng, những đường cong uốn lượn, những màu sắc pha trộn không theo quy tắc.
“Anh lại làm việc đến khuya à?” Thảo Chi hỏi, giọng cô mệt mỏi nhưng vẫn đầy sự vô tư.
“Không, anh xong việc rồi. Anh đang chuẩn bị bữa tối,” Hoàng Anh đáp, giơ chiếc hộp đựng xà lách lên.
Thảo Chi gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm. Hoàng Anh nghe tiếng nước chảy, rồi tiếng cô hát khe khẽ. Anh cảm thấy một sự ấm áp quen thuộc. Họ đã sống chung với nhau, đã tạo ra một tổ ấm. Mọi thứ đều đúng như kế hoạch.
Nhưng khi Băng bước vào, một sự hỗn loạn nhỏ cũng đi theo cô. Chiếc áo khoác của cô không được treo ngay ngắn trên móc, mà được vắt hờ trên ghế sofa. Chiếc ba lô đựng đồ nghề thiết kế bị vứt ở góc phòng, những cuộn giấy và bút chì rơi ra lộn xộn.
Hoàng Anh nhìn đống đồ, trong lòng cảm thấy một sự khó chịu nho nhỏ. Anh không nói gì. Anh tin rằng, với thời gian, cô sẽ quen với sự ngăn nắp. Đó là một trong những mục tiêu của anh trong giai đoạn “hòa hợp”.
Sau khi tắm xong, Thảo Chi ngồi xuống bàn ăn. Mùi salad tươi mát lan tỏa trong không khí. Hoàng Anh thấy cô nghịch nghịch chiếc vòng tay làm bằng dây cói, ánh mắt cô nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
“Em đang vẽ gì à?” Hoàng Anh hỏi.
Thảo Chi giật mình, lắc đầu. “Không, em đang nghĩ về dự án mới. Một dự án lớn lắm, phải hoàn thành trong hai tháng.”
Hoàng Anh gật gù. “Tốt. Anh có thể giúp em lập một kế hoạch làm việc hiệu quả. Chia nhỏ các mục tiêu, đặt ra thời hạn cụ thể cho từng giai đoạn.”
Thảo Chi nhìn anh, nụ cười trên môi hơi cứng lại. “Cảm ơn anh, nhưng em nghĩ em sẽ tự làm được. Em thích làm việc theo cảm hứng hơn. Kiểu… vẽ đến đâu hay đến đó.”
Hoàng Anh không nói gì, nhưng trong đầu anh, anh đã ghi lại một mục tiêu mới: “Hỗ trợ Thảo Chi quản lý dự án hiệu quả hơn.” Anh tin rằng, mọi vấn đề đều có thể giải quyết được bằng một kế hoạch đúng đắn.
Sau bữa tối, Hoàng Anh dọn dẹp bát đĩa. Anh nhìn sang phòng khách. Thảo Chi đang ngồi trên sofa, lật giở một cuốn sách. Chiếc ba lô của cô vẫn nằm ở góc phòng. Anh khẽ thở dài, bước đến, nhặt chiếc ba lô lên và mang vào phòng làm việc của cô.
Và đây là điều khiến Hoàng Anh cảm thấy khó chịu nhất: góc làm việc của Thảo Chi. Nó không hề ngăn nắp. Giấy tờ, bút chì, cọ vẽ, tất cả nằm ngổn ngang trên bàn. Một chiếc kệ sách nhỏ thì chất đầy những cuốn tạp chí cũ và truyện tranh. Một sự hỗn loạn đẹp đẽ, nhưng là một sự hỗn loạn mà anh không thể chấp nhận.
Anh đặt chiếc ba lô vào một góc, rồi đứng đó một lúc, nhìn căn phòng lộn xộn. Anh chợt nghĩ đến căn phòng làm việc của anh – sạch sẽ, tối giản, mọi thứ đều có quy tắc. Anh biết, đây là một thách thức. Nhưng anh tin rằng, anh có thể giúp Thảo Chi trở nên ngăn nắp hơn, để cuộc sống của cả hai hoàn hảo hơn.
Trước khi đi ngủ, Hoàng Anh mở lại chiếc laptop, mở lại tập tin “Kế hoạch Tình yêu 18 tháng”. Anh thêm một ghi chú vào mục tiêu tháng 13: “Hòa hợp phong cách sống. Giúp Thảo Chi sắp xếp lại không gian riêng.”
Anh tắt máy tính, nằm xuống bên cạnh Thảo Chi. Cô đã ngủ say. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi sáng khuôn mặt cô. Cô xinh đẹp, cô tài năng, cô là người anh yêu. Anh tin rằng, với sự yêu thương và một kế hoạch đúng đắn, anh có thể giữ cô ở lại bên anh mãi mãi.
Anh đâu biết rằng, trong giấc mơ của Thảo Chi, cô đang chạy trên một con đường vô tận, và phía sau cô là một ngôi nhà hoàn hảo, nhưng thiếu cửa sổ và không khí.