người giữ lửa và kẻ cố chạy trốn

Chương 2: Căn Phòng Của Sự Hỗn Loạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thảo Chi đứng trước gương, nheo mắt nhìn vết sơn xanh rêu dính trên mái tóc. Cô mỉm cười. Đó là dấu vết của một buổi chiều sáng tạo và tự do, điều duy nhất giúp cô cảm thấy mình vẫn là chính mình trong căn hộ này.

Căn hộ của Hoàng Anh không phải là nhà của cô. Nó là một phòng trưng bày. Mọi thứ đều được sắp xếp với độ chính xác milimet. Từ những chiếc gối tựa lưng vuông vắn đến những cuốn sách xếp theo thứ tự alpha-bê trên kệ. Ngay cả không khí cũng dường như được lọc bỏ hết bụi bặm và sự ngẫu hứng.

Thảo Chi bước vào phòng làm việc của mình—một góc nhỏ mà cô gọi là "lãnh địa bất khả xâm phạm" để giữ lấy sự hỗn loạn của riêng cô. Chiếc ba lô cô vừa vứt xó tối qua đã được Hoàng Anh cẩn thận đặt ngay ngắn vào góc bàn. Cô biết, anh đã lại "dọn dẹp" rồi. Anh không nói, nhưng hành động của anh nói lên tất cả: Em đang làm lộn xộn cuộc sống của anh.

Áp lực không nằm ở lời nói, mà ở sự ngăn nắp quá mức của anh.

Thảo Chi đang đứng giữa một dự án thiết kế nội thất lớn, đòi hỏi cô phải làm việc theo cảm xúc và sự ngẫu hứng. Cô cần trải mọi thứ ra, cần nhìn thấy các mảng màu, các chất liệu chồng chất lên nhau để bộ não sáng tạo của cô hoạt động. Nhưng ở đây, cô chỉ có thể giữ mọi thứ trong hộp.

Cô nhớ lại buổi sáng nay. Cô muốn ăn trứng ốp la, nhưng cô lại quên không mua cà chua bi. Hoàng Anh đã nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh đã ghi chú trong 'Danh sách mua sắm tuần này - V3.1' là em cần kiểm tra thực phẩm vào tối thứ Năm. Em đã bỏ qua bước đó." Cô cảm thấy mình không phải đang sống với người yêu, mà là đang sống dưới sự quản lý của một thuật toán hoàn hảo.

Thảo Chi bắt đầu cảm thấy bị gò bó bởi những "quy tắc" nhỏ nhặt.

Quần áo dơ phải được bỏ ngay vào giỏ giặt, phân loại theo màu sắc (sáng/tối).

Ly cà phê phải được rửa sạch ngay sau khi uống.

Không được đặt bất cứ vật gì lên bàn trà ngoài những vật trang trí đã được chọn lựa.

Những quy tắc này, riêng lẻ thì vô hại, nhưng khi kết hợp lại, chúng tạo thành một cái lồng vô hình. Thảo Chi yêu Hoàng Anh vì sự điềm tĩnh và đáng tin cậy của anh, nhưng cô ghét sự hoàn hảo của anh. Sự hoàn hảo ấy đang bóp nghẹt tính cách phóng khoáng của cô.

Cô biết Hoàng Anh đang làm mọi thứ vì yêu, vì anh tin rằng sự ổn định đó là nền tảng cho một tương lai hạnh phúc. Nhưng sau một năm, khi những cảm xúc bùng cháy ban đầu lắng xuống, cô nhận ra: cô không cần sự ổn định tuyệt đối đó. Cô cần sự tự do để mắc lỗi, để lộn xộn, để thay đổi ý định vào phút chót.

Cô nhìn vào lịch, thấy Hoàng Anh đã đánh dấu một cách trang trọng: "Tuần thứ 53: Bắt đầu giai đoạn chuẩn bị tài chính cho kết hôn."

Nghĩ đến việc kết hôn, nghĩ đến việc phải sống cuộc đời còn lại trong một căn nhà hoàn hảo, với một người đàn ông luôn có kế hoạch cho mọi thứ, Thảo Chi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô yêu anh, nhưng cô nhận ra ý tưởng về "mãi mãi" đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Cô sợ hãi trở thành một "nhân tố hỗn loạn" bị anh cố gắng "tối ưu hóa" suốt đời. Cô sợ mất đi bản ngã, sợ trở thành một phiên bản nhỏ bé, ngăn nắp phù hợp với kế hoạch 18 tháng của anh.

Chiều hôm đó, cô cố tình làm đổ một chút màu vẽ lên bàn làm việc. Cô không lau ngay, mà chỉ nhìn chằm chằm vào vết lem đó. Nó giống như một hành động nổi loạn vô thức. Nó là một dấu chấm hỏi lớn cô đặt ra trong không gian hoàn hảo này: Anh sẽ làm gì với sự hỗn loạn của em?

Trong khi đó, Hoàng Anh gửi cho cô một tin nhắn với tệp đính kèm: "Danh sách nhiệm vụ & phân bổ thời gian cho Dự án thiết kế của em – KA Suggestion V1.0."

Thảo Chi nhìn màn hình điện thoại, rồi nhìn vết màu lem trên bàn. Cô cảm thấy một sự bất lực sâu sắc. Cô không muốn cãi nhau, cô không muốn làm tổn thương anh, nhưng cô biết, nếu cứ tiếp tục, cô sẽ hủy hoại chính mình. Cô cần phải làm gì đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×