người giữ lửa và kẻ cố chạy trốn

Chương 10: Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc cãi vã về vấn đề thời gian, Hoàng Anh và Thảo Chi bước vào giai đoạn im lặng căng thẳng. Hoàng Anh đã lập một báo cáo chi tiết về "Thiệt hại do Sự chậm trễ" và đưa cho Thảo Chi xem. Hành động đó khiến cô cảm thấy bị đối xử như một nhân viên phạm lỗi, chứ không phải là người yêu. Cô biết mình cần một đòn chí mạng hơn, một sai lầm không thể "phân tích" hay "sửa chữa" bằng logic.

Nạn nhân tiếp theo là tài chính chung.

Hoàng Anh là người quản lý tài chính chính của cả hai. Anh có một tài khoản ngân hàng chung để chi trả các hóa đơn cố định, và Thảo Chi có trách nhiệm chuyển tiền thuê nhà hàng tháng vào đó. Đó là một cam kết đơn giản, rõ ràng, và là bằng chứng cho sự trách nhiệm chung mà Hoàng Anh coi trọng.

Tháng đó, Thảo Chi nhận được một dự án thiết kế cửa hàng rất gấp và trả một khoản tiền mặt lớn. Cô hoàn toàn đắm chìm trong cảm hứng sáng tạo, quên bẵng đi mọi thứ khác. Cô đã cố tình không thiết lập nhắc nhở, để mặc cho sự hỗn loạn chiếm lấy. Cô biết rõ ngày cuối cùng phải thanh toán tiền thuê nhà, nhưng cô làm lơ nó.

Đến ngày thứ ba sau hạn chót, Hoàng Anh nhận được email cảnh báo từ chủ nhà và ngân hàng về việc tài khoản chung bị thiếu tiền và có nguy cơ bị phạt. Sự việc này là một cú sốc lớn đối với anh. Trong 15 năm sống tự lập, anh chưa bao giờ để bất cứ hóa đơn nào bị trễ hạn.

Hoàng Anh về nhà. Lần này, anh không còn sự bình tĩnh logic quen thuộc. Anh đứng ở cửa, tay cầm điện thoại, gương mặt tái nhợt vì sự thất vọng.

“Tiền thuê nhà,” Hoàng Anh nói, giọng anh trầm và lạnh, không còn sự ấm áp thường ngày. “Em đã không chuyển tiền. Tài khoản chung bị thiếu hụt, và chúng ta đã bị phạt vì trễ hạn. Tại sao, Chi?”

Thảo Chi buông cây cọ vẽ. Cô cảm thấy một sự tội lỗi lớn dâng trào, nhưng cô phải tiếp tục vở kịch phá hoại.

“Em xin lỗi,” cô nói một cách yếu ớt. “Em... em quá bận rộn với dự án. Em quên mất. Em sẽ chuyển ngay bây giờ.”

“Quên?” Hoàng Anh gằn giọng, tiến lại gần cô. “Em quên? Chi, đây không phải là quên mua cà chua. Đây là trách nhiệm cơ bản trong việc sống chung. Anh đã đưa em mọi công cụ để quản lý thời gian và tài chính. Em có thể thiết lập nhắc nhở, em có thể nhờ anh. Nhưng em lại chọn quên.”

Ánh mắt của Hoàng Anh nhìn cô không còn là ánh mắt của người yêu, mà là ánh mắt của một người vừa phát hiện ra một lỗ hổng nghiêm trọng về nhân cách ở người mình tin tưởng.

“Em biết đây là nguyên tắc sống của anh,” Thảo Chi đáp lại, cô cố gắng tỏ ra bối rối và tự vệ. “Anh luôn muốn mọi thứ hoàn hảo và có kế hoạch. Em không phải là anh! Em không thể sống theo sự sắp đặt của anh! Anh đang cố gắng biến em thành người máy!”

Hoàng Anh lắc đầu, sự bất lực của anh lớn hơn cơn giận. “Anh không cố gắng biến em thành người máy. Anh cố gắng biến em thành một người có trách nhiệm với cuộc sống chung! Anh có thể chấp nhận sự lộn xộn trong phòng em, anh có thể tha thứ cho sự chậm trễ trong cuộc hẹn, nhưng anh không thể chấp nhận sự vô trách nhiệm tài chính làm ảnh hưởng đến tương lai chung của chúng ta!”

Anh quay lưng đi, đi thẳng vào phòng làm việc và đóng sầm cửa lại. Thảo Chi nghe thấy tiếng gõ bàn phím điên cuồng của anh. Cô biết, anh đang làm điều anh làm tốt nhất khi đối diện với khủng hoảng: phân tích dữ liệu.

Thảo Chi cảm thấy nỗi đau sâu sắc. Cô đã thành công trong việc tạo ra một vết nứt không thể sửa chữa trong niềm tin của Hoàng Anh. Vấn đề tài chính này không chỉ là một lỗi, nó là sự tấn công trực diện vào triết lý sống và sự nghiệp của anh.

Cô ngồi sụp xuống sàn, nước mắt lăn dài. Cô đã đạt được mục tiêu: cô đã làm cho anh thất vọng đến tận cùng. Nhưng đổi lại, cô phải sống với cảm giác tội lỗi khủng khiếp vì đã cố tình làm tổn thương người mình yêu.

Trong phòng, Hoàng Anh không chỉ lập báo cáo về "Thiệt hại tài chính," anh còn mở rộng "Nhật ký Sự cố" của mình. Anh ghi lại chi tiết mọi hành vi của Thảo Chi, cố gắng tìm ra nguyên nhân gốc rễ cho sự vô trách nhiệm này. Anh không muốn buông tay, anh vẫn cố gắng tìm ra một kế hoạch sửa chữa cuối cùng.

Thảo Chi biết, chừng nào anh còn tin rằng cô có thể được sửa chữa, anh sẽ không rời bỏ. Cô cần một hành động không thể lý giải bằng logic hay sửa chữa bằng kế hoạch: một hành động liên quan đến cảm xúc và niềm tin tuyệt đối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×