Sự bừa bộn trong căn hộ đã không còn hiệu quả. Hoàng Anh đã nâng cấp hệ thống phòng thủ logic của mình bằng những dụng cụ dọn dẹp và các giải pháp tối ưu hóa. Thảo Chi nhận ra, cô phải chuyển mục tiêu phá hoại sang một thứ vô hình hơn, thứ mà anh không thể dán nhãn hay đóng gói: thời gian.
Với tư cách là một kỹ sư phần mềm, thời gian đối với Hoàng Anh là một nguồn tài nguyên thiêng liêng. Anh luôn đúng giờ, luôn tính toán thời gian di chuyển, và luôn ghét sự lãng phí.
Thảo Chi bắt đầu chiến lược "Chậm Trễ Chiến Lược" của mình.
Cô bắt đầu bằng những việc nhỏ. Buổi sáng, cô cố tình nán lại thêm mười lăm phút. Cô biết Hoàng Anh luôn rời nhà đúng 8 giờ 00 phút. Nếu cô chưa sẵn sàng khi anh đi, anh sẽ phải chờ. Lần đầu tiên, Hoàng Anh đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa, ánh mắt nhìn đồng hồ liên tục. Anh không hối thúc, anh chỉ đứng đó, sự im lặng của anh chất chứa hàng ngàn từ.
“Anh đi trước đi,” Thảo Chi nói, đang chải tóc một cách chậm rãi.
“Anh chờ em,” Hoàng Anh đáp, giọng anh cố gắng giữ bình tĩnh. “Nếu anh đi một mình, anh sẽ phải gửi em tin nhắn ‘đã đến nơi an toàn’, và điều đó lãng phí thời gian hơn là chờ em năm phút.”
Thảo Chi cảm thấy thất vọng. Anh lại dùng logic để vô hiệu hóa hành động của cô.
Cô phải leo thang. Cô bắt đầu đến muộn trong các cuộc hẹn quan trọng.
Một buổi tối, họ có cuộc hẹn với đối tác tiềm năng của Hoàng Anh. Đây là một bữa tối quan trọng, nhằm thiết lập mối quan hệ. Hoàng Anh đã dặn dò cô kỹ lưỡng về thời gian và sự chuyên nghiệp. Thảo Chi đã cố tình chọn một chiếc váy mới, và nói rằng chiếc váy cần ủi thêm mười lăm phút.
Thực tế, cô chỉ ngồi trong phòng, nhìn chiếc váy, và chờ đợi. Cô muốn Hoàng Anh cảm thấy sự xấu hổ và bất mãn khi cô xuất hiện muộn.
Họ đến trễ hai mươi phút. Hoàng Anh phải liên tục xin lỗi đối tác, giải thích rằng cô là một nghệ sĩ, và "nghệ sĩ thì có sự ngẫu hứng về thời gian." Sự giải thích đó không làm Thảo Chi thấy được tôn trọng, mà làm cô thấy bị hạ thấp thành một người phụ nữ không chuyên nghiệp, chỉ để Hoàng Anh bảo vệ hình ảnh hoàn hảo của mình.
Trên đường về, lần đầu tiên sau nhiều tháng, Hoàng Anh nổi giận một cách rõ ràng.
“Em có biết anh đã phải cố gắng như thế nào để giữ mối quan hệ này không? Sự chậm trễ đó có thể ảnh hưởng đến cả hợp đồng! Thời gian là nguyên tắc sống của anh, Chi! Em không tôn trọng điều đó!”
Thảo Chi, dù sợ hãi sự giận dữ của anh, lại cảm thấy một chút chiến thắng. Cô đã buộc anh phải phá vỡ lớp vỏ bình tĩnh logic của mình.
“Anh đang cố gắng kiểm soát cả cuộc sống của em!” Thảo Chi cãi lại, giọng cô sắc lạnh. “Anh muốn em phải sống theo lịch trình của anh, từ lúc thức dậy đến lúc ngủ, từ giặt đồ đến hẹn hò. Em là con người, không phải robot! Anh không thể định giờ cho cảm hứng và sự linh hoạt của em!”
“Anh muốn em có trách nhiệm!” Hoàng Anh gằn giọng. “Và anh muốn em tôn trọng anh! Anh có thể chấp nhận sự lộn xộn trong phòng em, nhưng anh không thể chấp nhận sự hỗn loạn ảnh hưởng đến công việc và tương lai của chúng ta!”
Cuộc cãi vã kết thúc, nhưng nó không phải là giải pháp. Nó chỉ là một sự xác nhận về sự khác biệt không thể dung hòa.
Sau đó, Hoàng Anh làm điều mà anh giỏi nhất: anh phân tích. Anh không xin lỗi vì đã quát cô, mà xin lỗi vì đã "thiếu chuyên nghiệp trong việc quản lý cảm xúc." Anh gửi cho cô một bản tóm tắt về "Tầm quan trọng của Quản lý Thời gian" với các bài báo khoa học về tác động của việc chậm trễ.
Thảo Chi nhìn tập tin đính kèm, cảm thấy một sự cay đắng khủng khiếp. Cô đã dùng cơn giận của anh như một lối thoát, nhưng anh lại biến cơn giận đó thành một tài liệu giáo dục. Anh vẫn kiên quyết tin rằng, vấn đề nằm ở việc cô cần học hỏi, chứ không phải ở việc họ không hợp nhau.
Cô quyết định, việc phá hủy sự ổn định tâm lý của Hoàng Anh chưa đủ. Cô phải phá hủy thứ mà anh đặt niềm tin tuyệt đối vào: sự nghiệp và tài chính chung.