Rừng đêm tối đặc, cành lá quất vào mặt rát buốt, nhưng tôi không còn quan tâm. Người lạ nắm chặt tay tôi, chạy như thể biết rõ từng lối đi. Tiếng gầm của bóng trắng vẫn vang vọng sau lưng, nhưng dần yếu đi khi chúng tôi rẽ ngoặt qua một khe núi hẹp.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại bên một gốc cây to xù xì, rễ nổi chằng chịt như những con rắn. Người lạ ra hiệu cho tôi ngồi xuống, lấy hơi.
Tôi thở dốc, ngực đau nhói, nhưng ánh mắt không rời anh ta.
— Rốt cuộc… anh là ai?
Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi tháo chiếc khăn choàng cổ. Ánh trăng mờ hắt xuống, để lộ gương mặt xanh xao như thiếu máu, đôi mắt sâu hoắm nhưng ánh lên thứ gì đó quen thuộc.
— Tôi cũng từng nhận được những lá thư như cậu. — Anh ta nói, giọng trầm khàn. — Và tôi đã mất tất cả.
Tôi sững người.
— Nghĩa là… “nó” từng nhắm vào anh?
Anh ta gật, đôi mắt lóe lên nỗi đau câm lặng.
— Vợ tôi. Con trai tôi. Tất cả đã bị cướp đi. Tôi đã nghĩ nếu làm theo, sẽ bảo vệ được họ. Nhưng mỗi lần tôi tuân lệnh, “nó” lại càng mạnh hơn. Cuối cùng… tôi chỉ còn lại chính mình.
Lời thú nhận ấy như nhát dao xoáy vào tim tôi. Tôi thấy hình ảnh mẹ, em gái chập chờn trong đầu, cùng nỗi sợ mất mát đang cào xé.
— Vậy… anh muốn gì từ tôi? — Tôi hỏi khẽ, giọng run run.
Người lạ nhìn thẳng vào mắt tôi.
— Tôi muốn chấm dứt trò chơi này. Nhưng tôi không thể làm một mình. “Nó” đã chọn cậu, giống như từng chọn tôi. Và nếu cậu đủ can đảm, chúng ta có thể lật ngược bàn cờ.
Tôi nuốt khan, ngực nghẹn lại.
— Nhưng mẹ tôi… em gái tôi… nếu đó chỉ là ảo giác thì sao? Nếu đó là sự thật thì sao? Tôi không dám đặt cược.
Người lạ đặt tay lên vai tôi, siết chặt, giọng đầy chắc nịch:
— Tin tôi đi. Ảo giác hay sự thật, đều do nỗi sợ của cậu tạo thành. Muốn cứu họ, cậu phải đối diện với chính mình trước.
Đúng lúc ấy, rừng khẽ rung lên, như có ai đó đang bước qua từng tán cây. Tiếng thì thầm vang vọng, kéo dài khắp không gian:
“Không ai trốn được. Không ai thoát được…”
Gió lùa qua khe núi mang theo mùi tanh nồng của máu. Tôi và người lạ nhìn nhau. Anh ta rút ra từ áo khoác một con dao gỉ sét, đưa cho tôi.
— Giữ lấy. Đêm nay, sẽ là khởi đầu thực sự.
Tôi nắm chặt chuôi dao, cảm giác lạnh buốt chạy dọc bàn tay. Trong lòng, vừa sợ hãi, vừa bùng lên tia hy vọng.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên từ khi cơn ác mộng bắt đầu… tôi không còn hoàn toàn đơn độc.