Tôi lao vụt sang một bên khi cái bóng trắng từ quan tài phóng ra. Tiếng hét của nó vang rền, rít qua tai như hàng ngàn móng tay cào trên kính. Cây cối rung chuyển dữ dội, lá rụng lả tả.
Tim tôi đập như trống trận. Tôi chỉ kịp nghe tiếng chân đuổi sát phía sau, từng nhịp rầm rập đập thẳng vào cột sống. Hơi lạnh phả vào gáy, mùi tử khí tanh nồng bám lấy da thịt.
— Nhanh lên! — Giọng người lạ vang từ mép rừng.
Tôi cắm đầu chạy theo tiếng gọi. Đất cát lởm chởm, rễ cây vướng víu nhưng chẳng còn thời gian nghĩ ngợi. Sau lưng, bóng trắng rít lên, tiếng xương khớp kêu răng rắc, thân hình méo mó giật giật như con rối.
Chỉ một khắc chậm thôi, nó sẽ vồ được tôi.
Bỗng bàn tay ai đó chộp lấy tay tôi, kéo mạnh. Tôi loạng choạng rồi ngã dúi vào bụi rậm. Người lạ đã đứng sẵn đó, dáng cao, gương mặt nửa sáng nửa tối.
— Cúi xuống! — Anh ta quát khẽ.
Ngay lúc ấy, bóng trắng lao vụt qua, xuyên thẳng qua bụi cây, để lại một luồng hơi lạnh thấu xương. Tôi nín thở, toàn thân căng cứng. Nó không nhận ra tôi đã biến mất.
Khi tiếng rít lùi xa, tôi mới thở dốc, mồ hôi lạnh nhễ nhại. Tôi quay sang nhìn người lạ.
Đôi mắt anh ta sáng rực trong đêm, vừa như con người, vừa như không phải. Khuôn mặt xanh xao, đôi môi nhợt nhạt, nhưng giọng nói thì dứt khoát:
— Tôi đã theo dõi cậu từ lâu. Nếu cứ tiếp tục làm theo những gì “nó” muốn, cậu sẽ không còn đường sống.
Tôi gắt lên, gần như tuyệt vọng:
— Vậy tôi phải làm gì? Nó đang giữ mẹ tôi!
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói:
— Nó không giữ mẹ cậu. Nó chỉ giữ nỗi sợ của cậu thôi.
Lời nói ấy như nhát búa giáng thẳng vào đầu. Tôi bàng hoàng, lắp bắp:
— Ý… ý anh là sao? Tôi tận mắt thấy…
Người lạ ngắt lời:
— Những bức thư, những hình ảnh, những vết máu… tất cả chỉ là chiếc bẫy. Nó biết thứ gì khiến cậu gục ngã. Còn mẹ cậu, bà ấy vẫn an toàn. Tạm thời.
Tôi sững người. Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên, nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng nghi ngờ:
— Tại sao tôi phải tin anh? Anh là ai?
Người lạ không trả lời ngay. Anh ta xoay mặt đi, lắng nghe âm thanh trong rừng, rồi nói nhanh:
— Chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu muốn cứu cả mẹ lẫn em gái cậu, hãy đi với tôi. Tôi sẽ cho cậu thấy sự thật.
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm thì từ phía xa, tiếng gầm ghê rợn vang lên, kèm theo những tiếng bước chân dồn dập. Bóng trắng đã phát hiện ra tôi biến mất.
Người lạ túm lấy tay tôi, kéo chạy sâu vào rừng.
Lần này, tôi không chống cự nữa.