Linh ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ trong căn hộ, ánh đèn vàng dịu dàng soi rõ từng chi tiết trên tấm phong bì cũ kỹ. Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo sợ khiến tay cô hơi run. Cô mở từng lớp, nhẹ nhàng lấy ra một tấm ảnh phai màu cùng một bức thư được gấp cẩn thận.
Tấm ảnh in đen trắng, hình một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cửa sổ trong một căn phòng lặng lẽ, ánh sáng chiếu xiên qua rèm cửa tạo nên những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt người ấy. Linh không nhận ra anh ta, nhưng hình như trong tim cô có một cảm giác quen thuộc rất lạ.
Cô đặt tấm ảnh xuống và mở bức thư, nét chữ viết tay mềm mại, nhưng có phần vội vã:
"Linh à, nếu con đang cầm bức thư này, nghĩa là mẹ đã không còn bên con nữa. Có rất nhiều điều mẹ chưa kịp nói với con về quá khứ và gia đình mình. Cha con – người mà con vẫn nghĩ không hề tồn tại – thật ra là một người khác, một người đàn ông từng sống ở tầng 12 của tòa nhà này. Mẹ xin lỗi vì đã giữ bí mật quá lâu."
Linh ngước nhìn lên bức tường trống trước mặt, tim cô như bị bóp nghẹt. Mọi thứ bắt đầu sáng tỏ và cũng đồng thời trở nên hỗn loạn.
Ngay lúc đó, điện thoại của cô reo vang, một tin nhắn từ số máy lạ hiện lên:
"Muốn biết sự thật, hãy đến phòng 1203 lúc 8 giờ tối nay. Mọi câu trả lời sẽ có ở đó."
Linh nuốt nước bọt, lòng quyết định không thể bỏ lỡ cơ hội này dù có nguy hiểm đến đâu.
Cô đứng dậy, ánh mắt trở nên cứng cỏi hơn, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ sẽ thay đổi cuộc đời mình.