Sau đêm gặp gỡ tại phòng 1203, Linh trở về căn hộ của mình với tâm trạng nặng trĩu. Những lời kể của anh Nam vẫn vang vọng trong đầu cô – về cha ruột, về tổ chức ngầm nào đó, về nguy hiểm đang rình rập.
Cô không thể ngủ.
Gần nửa đêm, Linh mở tủ, lấy ra chiếc hộp nhỏ mà mẹ cô từng dặn “chỉ mở khi con thấy mình lạc lối”. Trong đó là vài món đồ cũ: một chiếc nhẫn bạc, một bức thư tay chưa từng đọc, và một mảnh giấy nhỏ viết:
"Nếu một ngày con thấy cái tên Duy Hải xuất hiện, đừng sợ – đó là chìa khóa."
Linh sửng sốt. Duy Hải… chính là tên trên mặt sau tấm ảnh trong phong bì hôm qua. Vậy ông ấy chính là cha ruột của cô?
Đúng lúc đó, điện thoại Linh rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:
"Ra hành lang, đi thẳng về phía cuối bên trái. Đừng để ai thấy."
Bản năng cảnh giác trỗi dậy, nhưng sự tò mò thắng thế. Linh khoác vội áo mỏng, cầm theo điện thoại, rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn hộ. Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng trên sàn gỗ cũ. Tầng 12 giờ này vắng lặng đến mức Linh có thể nghe rõ nhịp tim của mình.
Cô bước tới cuối hành lang – nơi có một cánh cửa sắt xám mà trước giờ cô luôn nghĩ chỉ là lối thoát hiểm đã khoá. Nhưng hôm nay, nó mở hé.
Không có tiếng động nào. Cô đẩy cửa.
Bên trong là một lối cầu thang hẹp dẫn xuống tầng phụ – một tầng không hề ghi trên thang máy hay bản sơ đồ tòa nhà. Tường phủ đầy bụi, ánh đèn tuýp nhấp nháy chập chờn như một cảnh phim cũ.
Linh định quay lưng thì một giọng nói vang lên phía dưới:
"Linh. Xuống đây. Anh Nam bảo tôi chờ cô."
Cô siết chặt điện thoại, chậm rãi bước xuống. Người đàn ông đứng đó – cao ráo, mặc áo sơ mi đen, ánh mắt sáng như biết hết mọi điều về cô.
"Anh là ai?" Linh hỏi, dù trong lòng đã linh cảm được phần nào.
"Anh là Tuấn. Trợ lý của ông Duy Hải – cha cô. Chính xác hơn là người từng được ông ấy giao nhiệm vụ bảo vệ cô… nhưng anh đã thất hứa," anh nói, giọng đầy day dứt.
Linh đứng sững, từng mảnh ghép ký ức lại ùa về. Hồi nhỏ, cô từng thấy một người đàn ông bí ẩn lén để bánh trước cửa mỗi dịp sinh nhật. Phải chăng đó là anh?
Tuấn nói tiếp:
"Nhưng giờ chưa phải lúc nói chuyện cũ. Tổ chức đó – bọn Huyết Bạch – đang săn tìm cô. Họ tin rằng cô giữ chìa khóa cuối cùng mở được kho dữ liệu mà cha cô giấu, nơi chứa toàn bộ thông tin liên quan đến hoạt động rửa tiền và các nhân vật cấp cao từng dính líu."
Linh cau mày:
"Nhưng tôi chẳng biết gì cả! Tôi là một người bình thường…"
Tuấn nhẹ lắc đầu:
"Không. Trong người cô – là giọt máu của Duy Hải. Và ông đã để lại tất cả trong cô: mã sinh học – một dạng mật mã sinh trắc học, chỉ mở được bằng DNA của người trong huyết thống."
Linh lùi lại một bước. Quá nhiều thông tin, quá bất ngờ.
"Chúng ta cần đi. Ngay đêm nay. Nếu cô ở lại đây, chúng sẽ tìm ra. Anh Nam đang chuẩn bị sẵn mọi thứ. Nhưng cô phải tin tôi, nếu không… sẽ không kịp."
Tiếng bước chân vọng từ trên lầu. Ai đó đang đi xuống cầu thang – chậm rãi nhưng nặng nề.
Tuấn nắm lấy tay Linh, kéo cô vào một cánh cửa thép ẩn giữa bóng tối. Cánh cửa đóng lại ngay khi tiếng bước chân đến gần.
Từ trong khe cửa hẹp, Linh liếc ra. Một người đàn ông lạ mặt đứng đó – dáng cao gầy, đội mũ lưỡi trai, tay cầm một thiết bị gì đó như máy quét.
Tuấn ghé sát tai cô:
"Chúng đã đến. Từ giờ, không được tin ai, kể cả bảo vệ hay hàng xóm. Chúng có người cài trong tòa nhà này."
Linh gật đầu, đầu óc căng như dây đàn. Cô không còn là cô gái bình thường như một tuần trước nữa. Giờ đây, cô là nhân vật trung tâm của một bí ẩn lớn hơn tất cả những gì cô từng tưởng tượng.
Và tòa nhà – tầng 12 này – không chỉ là nơi cô ở. Nó là nơi khởi đầu của mọi sự thật.