người lạ ở tầng 12

Chương 9: Quá Khứ Bị Lãng Quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng thép ẩn sau lối thoát hiểm dẫn Linh và Tuấn đến một hành lang ngầm – cũ kỹ, đầy bụi bặm và gần như không có ánh sáng. Tiếng rỉ sét của cánh cửa khép lại phía sau như một dấu chấm hết cho cuộc sống bình yên trước kia của Linh.

Cô bước đi trong ánh sáng leo lét từ chiếc đèn pin nhỏ mà Tuấn mang theo. Mỗi bước chân vang lên khẽ khàng, phản chiếu thành tiếng vọng dài như thể chính hành lang cũng đang thì thầm những bí mật năm xưa.

"Anh nói rõ hơn được không? Cha tôi rốt cuộc là ai?" – Linh cất giọng, cố kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng.

Tuấn dừng lại trước một cánh cửa sắt khác. Anh mở khóa, bước vào căn phòng nhỏ được cải tạo thành nơi lưu trữ: đầy tủ hồ sơ, bản vẽ và máy tính cũ. Bên góc trái, một chiếc két sắt nằm ẩn mình sau giá sách gỗ.

Anh lấy ra một tập tài liệu đã úa màu, đặt xuống bàn.

"Đây là câu chuyện của Duy Hải – cha cô. Ông ấy từng là trưởng nhóm kỹ thuật đặc biệt trong một dự án công nghệ sinh trắc học của quân đội. Nhưng khi ông phát hiện hệ thống bị lạm dụng để theo dõi và kiểm soát con người trái phép, ông đã rút lui và đánh cắp bản gốc của mã hệ thống đó, ẩn giấu nó bằng cách sử dụng DNA người thân làm khoá giải mã."

Tuấn nhìn thẳng vào Linh:
"Và… người thân duy nhất còn sống là cô."

Linh ngồi xuống, tay run run cầm từng trang tài liệu. Cô thấy ảnh của cha mình, hồi còn trẻ – ánh mắt thông minh, nghiêm nghị. Có bức chụp chung với một nhóm người lạ, trong đó có… anh Nam.

"Anh Nam cũng từng là cộng sự của cha tôi?"

Tuấn gật đầu: "Anh ấy là người được tin tưởng nhất. Nhưng sau khi cha cô mất tích, dự án bị chôn vùi, tổ chức Huyết Bạch trỗi dậy – dùng chính phiên bản lỗi của hệ thống để bán thông tin cá nhân cho giới ngầm."

Linh sững sờ.

Tuấn nói tiếp:
"Nếu chúng lấy được mã gốc từ cô, chúng có thể kiểm soát cả một hệ thống giám sát toàn cầu mà không ai ngăn được. Đó là lý do vì sao nhiều năm qua chúng vẫn lùng sục. Và khi mẹ cô mất – lá chắn cuối cùng biến mất – chúng mới bắt đầu hành động."

Linh im lặng, cảm thấy mình vừa rơi vào một cuộc chiến mà bản thân không hề chuẩn bị.

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì?" – cô hỏi.

Tuấn lôi ra một bản đồ:
"Có một nơi – 'Trạm Xám' – nằm sâu dưới lòng đất gần biên giới. Đó là nơi cha cô từng thiết lập trạm lưu trữ phụ. Mọi thứ có thể được giải mã từ đó, nhưng chỉ bằng mã sinh học của cô. Chúng ta phải đến đó trước khi Huyết Bạch lần ra."

Cạch!

Tiếng động vang lên từ phía xa hành lang. Cả hai quay đầu.

"Chúng tìm được lối vào rồi." – Tuấn siết chặt tay Linh. "Đi thôi!"

Họ lao ra cửa sau căn phòng. Tuấn mở lối dẫn lên tầng trên – một thang máy kỹ thuật bị khoá từ lâu. Anh dùng thẻ từ mở nhanh, rồi cả hai trượt xuống tầng hầm bên dưới, tránh xa tầm truy đuổi.

Linh thở hổn hển, trong đầu hỗn loạn giữa quá khứ và hiện tại. Cô không ngờ cha mình là người từng chạm đến bí mật lớn đến vậy. Cũng không ngờ bản thân lại nắm giữ chìa khóa sống còn.

Trong lúc Tuấn kiểm tra đường thoát, Linh mở chiếc vòng cổ mẹ từng đeo – lần đầu tiên cô để ý mặt dây chuyền nhỏ có rãnh mỏng như khe cắm dữ liệu. Phải chăng… đây chính là phần còn lại của mã khóa?

Bất chợt, Tuấn trở lại, thì thầm:
"Chúng ta có vấn đề."

Linh quay lại, thấy ánh đỏ nhấp nháy từ camera an ninh phía xa. Có lẽ tín hiệu đã bị bọn Huyết Bạch bẻ khóa.

"Không còn thời gian nữa," Tuấn nói. "Từ giờ đến Trạm Xám, chúng ta phải chạy đua với tử thần."


Giữa bóng tối dày đặc của tầng hầm, Linh cảm nhận được rõ ràng điều mà trước đây cô không thể hiểu: đôi khi, để biết mình là ai, cô phải mất cả một đời để đối mặt với những điều người khác muốn che giấu.

Và giờ, cô bắt đầu hành trình đó – hành trình khám phá sự thật, trả lại công lý cho cha, cho mẹ, và cho chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.